Chương 365: Anh tỉnh lại, tỉnh lại đi…
“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Tử Hy lại hét lên, nhưng hắn ta vẫn không nhúc nhích.
Hạ Tử Hy có chút sợ hãi nhìn hắn ta; “Mục Cảnh Thiên, anh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy…” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hét lên, trong giọng nói cỏ chút run rẩy, đôi tay cũng không biết nên đặt ỏ’ đâu, chỉ SỌ’ đụng trúng vết thương
cúa hắn. Mục Cảnh Thiên vẫn không có dấu hiệu tinh dậy.
Giây phút này, Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt.
Cô biết rằng khi cả hai người bọn họ lăn từ trên xuống, chính lá Mục Cảnh Thiên dùng hai tay ôm lấy bảo vệ cô. Nghĩ đến đây, cô càng run rẩy không ngừng, có chút sợ hãi, cố gắng dùng hai tay chống lấy bản thân gắng gượng ngồi dậy; lúc này cô mới có thể thấy rõ vết thương trên người Mục Cảnh Thiên.
Cánh tay, bàn tay toàn bộ đều là vết thương, từng vệt vết thương tích đang rỉ máu, ngay lúc đó Hạ Tử Hy cảm thấy hoảng hốt không biết xử lý
như thế nào.
“Mục Cảnh Thiên…” cô vẫn gọi tên hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nhưng Mục Cánh Thiên vẫn nhắm nghiền đôi mắt, nằm bất động, giống như không nghe thấy giọng nói của cô.
“Anh tỉnh lại, tỉnh lại đi…” Hạ Tử Hy hét lên nói, SỌ’ hãi không thôi, sắc mặt trắng bệch.
Đã quen nhìn thấy dáng vè lạnh lùng, phúc hắc, biệt nữu, nhưng chưa từng nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên vì bản thân mình sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Người bình thường luôn lý trí như cô lúc này lại hoảng hốt không thôi. Nếu
như Mục Cánh Thiên vì bán thân cô mà xảy ra chuyện gì…Chi cần nghĩ đến chiều hướng này, cô thật sự không dám tưởng tưởng tiếp.
Cô thật sự không dám tường tượng, nều như không có Mục Cảnh Thiên thì phải làm như thế nào, chuyện này sẽ biến thành cái dạng gì.
Cô ôm lấy đầu của Mục Cảnh Thiên đặt trên chân mình, chảm chú nhìn anh ta, không ngừng gọi tên hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh mau tỉnh lại, không phải anh rất lợi hại hay sao? Mau tỉnh lại đi…” cáng nói nước mắt càng rơi nhanh, không ngừng rơi trên khuôn mặt Mục Cảnh Thiên.
Sợ hãi, lo lắng cùng với một thứ cảm
giác không gọi tên từ từ dâng lên trong tim cô, nước mắt càng tuồn rơi nhưng cô vẫn phải cố kìm chế không bật khóc.
Lúc này, đôi mắt Mục Cành Thiên khẽ cử động, từ từ hé mở. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hạ Tử Hy, hắn ta gắng gượng nói: “Đừng khóc nữa, trông cô thật là xấu xí!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, trong giọng nói có chút yếu ớt.
Khi nghe thấy giọng nói cùa Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy anh ta, kinh ngạc không ngừng nói: “Mục Cành Thiên, anh tỉnh rồi sao?” lúc này, cũng không có thòi gian cùng anh ta tranh cãi, bất kể anh ta đang nói gì cô cũng
đều thừa nhận.
“ừ, tỉnh rồi, nhưng không biết khi nào lại bất tỉnh một lần nữa!” Mục Cảnh Thiên chậm chạp nói, trong giọng nói có chút yếu ớt, câu nói này cũng không phải chọc cho Hạ Tử Hy cười.
Từ phía trên lãn xuống không nói, lúc này còn ăn một gậy của Hà Lục Nguyên, bản thân Mục Cảnh Thiên cũng không biết khi nào bản thân lại ngất xíu thêm lần nữa.
Hạ Tử Hy: “…Anh cảm thấy thế nào rồi? Tôi phải làm sao đây?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hòi, hiện tại trong đầu cô chỉ có một khoảng trống rỗng, bối rối không biết nên làm như thế nào, quan sát xung quanh chỉ thấy một vùng tối
đen, hiện tại hai người bọn họ đang ở đâu cô cũng không cách nào phán đoán được, hơn nữa thỉnh thoảng còn vang lên tiếng côn trùng kêu.
Mục Cánh Thiên nhìn cô sau đó chậm rãi lên tiếng: “Chờ…chờ người đến cứu!”
“Nhưng…vết thương trên người anh…chúng ta hiện tại ở đâu, trời lại tối đen như mực, có người sẽ đến cứu hay sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, tình trạng hiện tại cúa cô dù sao cũng không đáng ngại, chỉ là vừa rồi Mục Cảnh Thiên bảo vệ cô từ trên cao lân xuống đây, trên người nhất định sẽ có nhiều vết thương.
“Tôi không sao cả!” Mục Cảnh Thiên nói, nhưng cả người lại bất động, nếu như không phài anh ta vẫn còn nói chuyện được, hơn nữa đôi mắt chớp liên hồi, Hạ Tử Hy thật sự sẽ vô cùng sợ hãi.
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, cũng không dám chạm vào.