Chương 361: Mau lập tức kiểm tra camera!
Mục Cảnh Thiên trực tiếp lên xe, một bên khởi động xe, một bên cầm điện thoại cho Hạ Tử Hy, nhưng bên kia đầu dây chỉ truyền lại: “Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Rầm” một tiếng, điện thoại liền bị Mục Cảnh Thiên vứt sang một bên, khuôn mặt anh tuấn lúc này lại hung hăng khiến người khác e sợ.
Mạnh mẽ đạp chân ga, chiếc xe chạy như bay về phía trước. Nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ trong lòng hắn. Ngay giây phút này, Mục Cảnh Thiên chỉ có một suy nghĩ, đừng xảy ra
chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì cá!
Vừa nghĩ như vậy, nhưng tốc độ hôm nay lại tảng nhanh hơn bình thường, chỉ cần tám phút liền đến trước cửa bệnh viện.
Mục Cảnh Thiên nhanh chân xong vào phòng bệnh. Quả nhiên bên trong không có người. Đến cà điện thoại của cô cũng không thấy đâu.
Mục Cánh Thiên đứng bên trong, sắc mặt cực kỳ khỏ coi, đôi mắt hung hăng đến cực điểm.
Hắn chạy ra ngoài tìm, nhưng hiện tại bên ngoài đã tối đen không hề thấy bóng dáng của Hạ Tử Hy.
LÚC này, một y tá nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Vị tiên sinh này, bệnh viện không cho phép thăm bệnh nhân vào ban đêm…”
Mục Cảnh Thiên quay đầu, đỏ mắt trừng cô ta khiến cho vị y tá đó hốt hoảng không thôi.
Giờ phút này, Mục Cảnh Thiên nhìn giống như một kẻ bất kỳ lúc nào cũng có thề giết người, nũ’ y tá sợ hãi đến mức khép chặt miệng không dám nói lời nào.
‘Tôi hỏi cô, bệnh nhân phòng 101 đâu? Có thấy người bệnh không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Bệnh nhân phòng 101?” nữ ỵ tá cằn nhằn, “Không phải đang ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi hay sao?” vừa nói, nữ y tá liền bước vào bên trong.
Nhìn dáng vẻ của cô ta giống như không biết rõ chuyện đã xảy ra.
Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay, không biết phải làm như thế nào.
Vào ngay lúc này, nữ y tá từ bên trong bước ra nói: “Tôi rõ ràng nhìn thấy cô ấy bước vào, làm thế nào lại không có ở bên trong chứ…”
“Mau lập tức kiểm tra camera!” Mục Cảnh Thiên hét lên.
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nữ y tá cũng không dám nói nhiều, lập tức tìm đến phòng điều khiển, yêu cầu mở camera cho Mục Cánh Thiên xem.
Sau khi điều chỉnh thời gian về một tiếng trước, liền nhìn thấy sau khi Hạ Tù’ Hy bước vào bên trong, thì phía sau cũng cỏ một người đang lén lút bước theo sau, đầu đội mũ mang khẩu trang, nhìn không rõ mặt, nhưng
chí dựa vào dáng người Mục Cảnh Thiên liền biết người đỏ chính là Hà Lục Nguyên!
Hắn vậy mà lại bỏ sót chuyện này!
Nhìn ông ta đem Hạ Tử Hy đã bất tỉnh ra khỏi phòng bệnh, hai tay Mục Cảnh Thiên nắm chặt, lúc này nữ y tá cũng sợ hãi một phên, ờ bệnh viện của họ lại xảy ra loại chuyện này, cô cũng phải chịu trách nhiệm.
“Chỉnh đến cổng bệnh viện!” Mục Cảnh Thiên ra lệnh.
Lúc này, người trong phòng điều khiển cũng không dám nhiều lời, lập tức chỉnh đến màn hình cồng bảo vệ.
Thời gian này, chí thấy trước cồng bệnh viện đang đậu một chiếc xe, Hà Lục Nguyên từ bên trong bước ra, trên người vác Hạ Tử Hy, sau khi mỏ’ cửa xe liền trực tiếp đem cô ấy nhét vào bên trong. Đáng tiếc, chiếc xe này không có bảng số xe.
Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhớ ra, trên đường từ quán bar đến bệnh viện, hình như có hình thấy chiếc xe này. Nghĩ đến đây, hai mắt tối sầm, lập tức chạy ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên vừa đi, Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần cũng đến nơi.
Sau khi biết chuyện đã xảy ra, dù như thế nào cũng phải ghé ngang xem
thứ, nhưng sau khi biết Mục Cảnh Thiên sau khi xem camera liền chạy mất, thì ba người cũng bưó’c đến xem thử. Sau khi xem báng thu hình, Huống Thiên Hựu nhìn sang Mạc Thiệu Thần và Tiêu Ân.
Mặc dù chiếc xe không có biển số xe, nhưng bọn họ đều tin rằng, chì cần có manh mối, Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ truy tìm ra được. Ba ngưòi nhìn nhau, sau đó lập tức bước ra ngoài. Mỗi người lái một chiếc xe bắt đầu phóng như bay trên đường.
Lúc này, điện thoại Mục Cảnh Thiên lại vang lên lần nữa, không thể không tìm vị trí điện thoại, sau đó bắt máy.