Chương 360: Mình không thích ghen!
“Cậu như thế nào lại có số điện thoại của Hạ Tử Hy?” Mục Cảnh Thiên tra
hỏi, trong giọng nói có chút ghen tị.
“Muốn biết số điện thoại cùa một người có gì khó sao?” Huống Thiên Hựu hỏi ngược lại, sau đó nhìn biểu cảm trên mặt Mục Cảnh Thiên kinh ngạc thốt lên: “Này, cậu không phải đang ghen đó chứ?”
“Mình không thích ghen!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt trá lời hắn.
Huống Thiên Hựu mỉm cười, điện thoại đang được kết nối.
Lúc này, Hạ Tử Hy vừa từ bên ngoài bước vào, khi vừa bước đến cửa phòng liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, nhưng có chút bất lực cô hiện tại cử động không tiện, càn
bản không thể bước nhanh đến được, chỉ có thề gắn hết sức lực dùng tốc độ nhanh nhất đi về hướng tiếng điện thoại phát ra. Sau khi cầm được điện thoại trên tay thì bên kia đã tắt máy.
Nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, là số điện thoại lạ; Hạ Tử Hy nhíu mày; là ai gọi đến vậy chứ?
Vừa rồi, cô còn cho rằng là Mục Cảnh Thiên gọi đến, người này cả ngày hôm nay đều không lộ mặt, không ngờ rằng lại là số điện thoại người lạ. Suy nghĩ một lát có nên gọi lại hay không.
Lúc này phía bên kia,
Huống Thiên Hựu nhíu mày nói: “Không có người bắt máy!”
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, cô ấy hiện tại đi đứng bất tiện, điện thoại nhất định luôn để bên cạnh, làm gì có chuyện không bắt máy được. Không lẽ…đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Ngay lúc này, điện thoại cúa Huống Thiên Hựu lại vang lên một lần nữa.
Huống Thiên Hựu liếc mắt nhìn, sau đó nhướng mày nhìn sang Mục Cánh Thiên: “Cô ấy gọi lại này!” vừa nói liền lập tức bắt máy.
“Alo…”
Tử điện thoại truyền đến một âm thanh xa lạ, Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó lên tiếng: “Xin chào! Tôi là Hạ Tử Hy, xin hỏi vừa rồi có phái anh gọi điện cho tôi không?”
Huống Thiên Hựu nhếch môi nói: “Đúng vậy…”
“Xin hỏi anh là ai? Có chuyện gì sao?” Hạ Tử Hy hỏi, đột nhiên cảm giác giọng nói này có chút quen tai. Lúc này, cô hoàn toàn không chú ý
đến, có một bóng đen từ ngoài cửa từ từ tiến vào.
“Tôi gọi điện thoại đến chính là vì muốn biểu lộ lòng xin lỗi!” Huống Thiên Hựu nói, mỗi một câu nói đều ngước lên nhìn Mục Cành Thiên ở đối diện, khóe môi nhếch lên, giống như cố ý khiêu khích sự tò mò của hắn.
Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần như xem trò vui, ngồi một bên, khóe môi nhếch nụ cười.
Hạ Tử Hy nghe vào có chút mơ hồ: “Thật ngại quá, tôi vẫn không hiểu, anh có thể nói rõ một chút được hay không?” Hạ Tử Hy khách sáo nói.
“Tôi là…”
“A…”
Huống Thiên Hựu vẫn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy phía bên kia điện thoại có tiếng động lạ, sau đó điện thoại liền vang lên âm thanh rơi xuống đất.
Huống Thiên Hựu ngây người, nhìn phản ứng bất thường cúa anh ta, Mục Cảnh Thiên nói: “Có chuyện gì vậy?”
Huống Thiên Hựu nhìn Mục Cảnh Thiên, sắc mặt có chút ngưng động: “Phía bên Hạ Tử Hy hình như đã xảy ra chuyện rồi…” vừa nói, anh ta liền nhanh chóng gọi lại một lần nữa, nhưng hiện tại đã không có cách nào
liên lạc được với cô.
“Cậu nói cái gì?” Mục Cảnh Thiên lập tức đứng lên, nhìn Huống Thiên Hựu nói; hắn tin rằng những lời vừa rồi giữa anh em với nhau điều hiểu, chuyện này từ trước đến giờ chưa bao giờ lấy ra làm trò đùa.
“Vừa rồi trong điện thoại truyền đến âm thanh lạ, mình cảm giác cô ấy có khả năng đã xảy ra chuyện rồi…”
Giây kế tiếp, lời Huống Thiên Hựu vẫn chưa nói hết, Mục Cảnh Thiên đã chạy như bay ra khỏi quán bar.
Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân cùng Mạc Thiệu Thần cả ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mặc dù không ai lên
tiếng, nhưng đều hiểu rõ ý đối phương.