Chương 359: Ông nói cái gì?
Sắc mặt Lăng Tiêu Vân cỏ chút cứng ngắc, sau đó mỉm cười: “ông yên tâm, chúng ta đều là người ngồi chung trên một chiếc thuyền, đạo lý môi hở răng lạnh tôi vẫn hiểu rõ, sau khi việc thành, ông rời khòi thành phố A, chúng ta về sau không ai nợ ai!”
“Tốt nhất là như vậy!” Hà Lục Nguyên nói.
“Hiện tại có thể cất con dao trong tay ông được hay chưa?” Lãng Tiêu Vân nói.
Nhắc đến chuyện này, Hà Lục Nguyên liền lập tức thu dao về, Lăng Tiêu Vân lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm một hơi.
Lúc này, Hà Lục Nguyên nhìn Lăng Tiêu Vân nói: “Cuộc đối thoại vừa rồi của chúng ta, tôi đã dùng điện thoại đề thu âm lại, nếu như cô dám bán đứng tôi, cô cũng đừng mong sống tốt!”
Dứt lời, cả người Lăng Tiêu Vân đều chết lặng.
“Ông nói cái gì?”
“Ông nói cái gì?” Làng Tiêu Vân không tin được mà nhìn ông ta.
Hà Lục Nguyên cười lạnh, sau đó cắt con dao vào túi: “Nếu như cô đàng hoàng, vậy thì bảng ghi âm này tôi tất nhiên sẽ mang theo ra nước ngoài, nhưng nếu như cỏ dám có ý đồ gì, tôi chết, cô cũng đừng hòng sống!”
“Ông…”
Lúc này, Hà Lục Nguyên đội nón và khẩu trang nhìn Làng Tiêu Vân nói: “Mười triệu nhân dân tệ, một đồng cũng không được thiếu!” vừa nói, liền nhếch khóe mỏi cười.
“Chúng ta sau này lại liên hệ!”
“Không cần đâu!” Láng Tiêu Vân nói.
Nghe vậy, động tác muốn xuống xe của Hà Lục Nguyên lặp tức ngừng lại: “Thế nào? Cô thay đồi chủ ý rồi?”
Khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Hạ Tử Hy hiện tại đang ở trong bệnh viện, nếu muốn ra tay thì cũng thuận tiện…”
Sau khi Hà Lục Nguyên xuống xe, Lăng Tiêu Vân một mình ngồi trong xe, im lặng rất lâu. Không nghĩ đến vậy mà lại bị ông ta thu âm lại. Nghĩ đến chuyện này, hai bàn tay tức giận nắm chặt, bất kể như thế nào, cô cũng phải nghĩ cách cướp về chiếc điện thoại của ông ta.
Tức giận đạp ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.
Chọn ngày không bằng trùng ngày.
Hà Lục Nguyên trực tiếp thu xếp lấy một chiếc xe, sau đó lái về hướng bệnh viện. Bởi vì Làng Tiêu Vân đã từng nói, đêm hôm nay sẽ khồng có ai đến thăm Hạ Tử Hy, vì Mục Cảnh Thiên giờ phút này đang cùng người khác uống rượu.
Cho nên đêm nay chính là một cơ hội hiếm có. Sau khi đem xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Hà Lục Nguyên đẩy cửa xe bước xuống, liếc mắt quan sát bốn phía, phát hiện không
CÓ ai xung quanh, sau đó lấy tay kéo mũ che mặt, nhanh chóng bước vào bên trong.
Hạ Tử Hy sau khi đi dạo một vòng bên ngoài, cảm thấy không có gì thú vị, liền quay trở về.
Ngay lúc này, tứ thiếu ớ quán bar vô cùng rảnh rỗi trò chuyện với nhau, Huống Thiên Hựu nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Không bằng bây giờ mình gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy, giúp cậu hỏi thăm tình hình, như thế nào?”
Mục Cảnh Thiên trọm mắt nhìn hắn cảnh cáo, lạnh lùng nói hai chữ: “Nhàm chán!”, vừa nói liền tiếp tục
nâng ly rượu lên uống.
Là anh em chí cốt nhiều nám, Huống Thiên Hựu làm sao lại không hiếu hắn được chứ. Miệng thì nói nhàm chán, nhưng thật ra trong lòng đang háo hức gào thét: “Mau gọi đi! Mau gọi đi!”
Nghĩ đến chuyện này, Huống Thiên Hựu trực tiếp gọi đến số điện thoại cúa Hạ Tứ Hy, tư thế tao nhã đặt điện thoại bên tai. Mục Cảnh Thiên nhíu mày, nhìn hành động của hắn hỏi: “Cậu thật sự gọi cho cô ấy?”
“Mình giống như đang nói đùa hay sao?” Huống Thiên Hựu nói.