Chương 187: Nguy hiếm tiềm tàng (2)
“Anh vừa xem tin tức!” Leo lên tiếng, hắn biết Hạ Tử Hy không thích những tạp chí bát quái này, đối với tin tức này cũng khiến cho hắn có chút giật mình.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Chuyện này em đã xử lý ổn thỏa rồi!”
Nghe đến đây, Leo nhíu mày hỏi lại: “Xử lý ổn thỏa?”
“Đúng vậy, Mục tổng đã xử lý rồi, ngày mai những tin tức này sẽ không xuất hiện trên những trang báo nữa!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến tên Mục Cảnh Thiên, Leo có chút sửng sốt, sau đó lên tiếng:
“Xin lỗi, anh không suy nghĩ thấu đáo đến chuyện này!:
“Tất cả chúng ta đều không suy nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Không sao đâu!” Hạ Tử Hy nói.
Sự việc dù sao cũng đã được xử lý, Léo cũng không nói thêm vào: “Được, trước mắt cứ như vậy đi, anh vẫn còn chút chuyện cần giải quyết, ngày khác chúng ta lại liên lạc!”
“Được!”
Hai người bọn họ chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
“Tống Kỳ?’ lúc này giọng nói của Mục Cảnh Thiên từ phía sau vang lên.
Nghe thấy âm thanh của anh ta, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc, lập tức quay đầu lại thì thấy Mục Cảnh Thiên đang đứng phía sau lưng cô.
“Mục tổng, anh có biết nghe lén người khác nói chuyện là hành vi không lễ phép không?” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, người phụ nữ này khi nói chuyện với bất kỳ ai đều vô cùng dịu dàng, chỉ duy nhất khi đối diện với hắn lại là bộ dạng ngang tàng, đối chọi.
“Tôi nghe lén sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
“Tự bản thân cô đứng đây nói chuyện, tôi muốn không nghe thấy cũng khó!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng.
Hạ Tử Hy: “...”
“Không phải sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi ngược lại.
Nhìn dáng vẻ Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy vô cùng bất lực, chỉ có thể nín nhịn
Khóe môi cong lên: “Đúng vậy!”
Nhìn nụ cười giả vờ của cô, Mục
Cảnh Thiên có xúc động muốn xé nát mặt nạ giả tạo của cô.
“Về công ty!” vứt lại ba chữ đó, Mục Cảnh Thiên trực tiếp rời khỏi.
Hạ Tử Hy ngây người, sự việc đã được giải quyết xong, liền bước theo phía sau anh ta.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, Huống Thiên Hựu liền đứng trong văn phòng gọi một cuộc điện thoại.
“Thế nào?” người nhận điện thoại tất nhiên là Tiêu Ân.
“Xem ra, đúng thật có chút thú vị, cũng có thể nhìn ra Cảnh Thiên thật
sự đã động lòng
“Thế nào? Cậu hiện tại muốn nhận thua sao?” Tiêu Ân trong điện thoại từ tốn lên tiếng hỏi.
“No no no, mình chưa hề nói sẽ nhận thua, có lẽ, Cảnh Thiên chỉ là nhất thời muốn chơi đùa chút thôi!”Huống Thiên Hựu lên tiếng, trong thế giới của anh ta không hề có chữ thua cuộc.
“Cậu có biết quan hệ giữa cô ta và Cảnh Thiên là gì không?”
“Mờ ám, quan hệ cấp trên và cấp dưới!” Huống Thiên Hựu lên tiếng.
“Thiên Hựu, xem ra cậu không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại rồi!”
“Có ý gì?”
“Tôi hỏi cậu, người con gái ấy tên gì?”
“Hạ Tử Hy!”
“Cậu không cảm thấy rất quen tai sao?” Tiêu Ân hỏi ngược lại.
Nghe Tiêu Ân nói như vậy, Huống Thiên Hựu ngây người tự lẩm bẩm, Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy...
Giống như càng kêu tên cô càng cảm
thấy quen thuộc, giống như đã nghe ở đâu.
“Không chỉ tên gọi có chút quen tai, đến cả hình dáng bên ngoài cũng có chút quen thuộc!” Huống Thiên Hựu nói.
Nghe vậy, Tiêu Ân bên kia đầu dây điện thoại bật cười.
“Có phải cậu đã biết thông tin gì không?” Huống Thiên Hựu lập tức tra hỏi.
“Cùng Cảnh Thiên kết hôn ba năm trước, người phụ nữ đó tên là gì?”
Hình như gọi là Hạ...” cái tên vừa
chuẩn bị thốt lên, Huống Thiên Hựu có chút sửng sốt.
“Ý của cậu chính là...người phụ nữ đó chính là Hạ Tử Hy?”
“Cho nên nói, cậu hiện tại đã không còn cách nào đảm nhiệm được vị trí công việc của bản thân rồi!” Tiêu Ân bên trong điện thoại từ tốn nói.
Nghe đến đây, Huống Thiên Hựu cả người đều chết đứng.
“Cậu làm sao biết được?”