Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 172: bữa tiệc 4 người (4)
Khi nhìn thấy bó hoa Hoa hồng Champagne Roses, Hạ Tử Hy thoáng chút ngây người: “Tại sao lại mua hoa tươi tặng em?”
“Lần đầu tiên hẹn em ăn cơm, làm sao có thể không mua hoa tươi đề biểu hiện sự tôn trọng mà anh dành cho em chứ!” Leo mỉm cười nói.
Nhưng chuyện này có chút...
Hạ Tử Hy nhíu mày.
Không lẽ người tặng bó hoa sáng nay không phải là Leo?
Nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của cô, Leo cũng quan sát biểu hiện trên
khuôn mặt cô, sau đó nói: “Thế nào? Em không thích hoa hồng Champagne Roses sao?”
Hạ Tử Hy lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là sáng hôm nay cũng có người tặng em một bó hoa hồng Champagne Roses, em cứ nghĩ rằng người đó là anh!”
Leo sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Người con gái xuất sắc luôn có rất nhiều người hâm mộ!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không đắn đo suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Lúc này, nhìn sang Leo đang lái xe,
cô biết rằng Leo từ trước đến nay đều rất ít khi tự mình lái xe, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hôm nay tại sao anh lại tự lái xe đến vậy?”
“Cùng em hẹn đi ăn cơm, không lẽ anh mang cả tài xế theo?” Leo mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, như nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi, anh hiện tại đang ở đâu?”
“Trước mắt anh tạm thời ở khách sạn!”
“Anh không phải có nhà ở thành phố A sao? Tại sao còn phải ở khách sạn?”
“Căn hộ trước mắt vẫn đang được trang trí lại, chờ sau khi đã hoàn thành các bước chỉnh sửa liền có thể dọn vào!” Leo không nhanh không chậm nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy quay mặt sang nhìn anh ta nói: “Nghe ý của anh...chính là muốn thường xuyên ở lại thành phố A!”
“Chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng trước mắt sẽ không rời đi nhanh như vậy!” Leo chậm rãi nói ra dự định của mình.
Sau khi nghe xong, Hạ Tử Hy gật đầu.
“Thế nào? Em không muốn anh ở lại nơi này?”
“Tất nhiên không phải rồi, chỉ là có chút bất ngờ, người nhà của anh đều ở nước ngoài, chỉ có một mình anh ở đây, em chỉ lo lắng anh sẽ cảm thấy cô đơn mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.
“Nếu sợ anh cảm thấy cô đơn, thì thường xuyên ở bên anh đi!” Leo nói.
Câu nói này vừa nói dứt lời, trong không khí có chút ngượng ngùng.
Hạ Tử Hy nhìn Leo, Leo cũng có chút ngây người sau đó mỉm cười nói: “Ý của anh chính là em có thể thường xuyên đến thăm anh, hal người chúng
ta cùng trò chuyện với nhau!
Sau khi nghe xong lời giải thích này của hắn, cả hai người đều mỉm cười.
“Chuyện này thì tất nhiên rồi, mặc dù anh cũng là người thành phố A, nhưng lại không sinh ra và lớn lên ở đây, em tất nhiên phải chăm sóc tốt cho anh rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Thời gian hai năm ở London, cũng là do Leo chăm sóc cho cô.
“Một lời đã định!” Leo cũng không khách khí lên tiếng, nghe đến lời hứa này của cô nhất định phải nắm chặt lấy.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó gật đầu nói: “Tất nhiên, đối diện với ân sư như anh, em làm sao dám chậm trễ?”
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Leo đột nhiên ngây người nói:
“Tử Hy, sau này gọi anh là A Kỳ đi!”
“Hả?” Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn hắn ta nói: “Tại sao?”
“Xưng hô như vậy khiến anh có cảm giác mình vẫn còn trẻ tuổi!” Leo cười nói.
Nghe đến lời giải thích này của anh ta, Hạ Tử Hy không nhịn được bật cười: “Được thôi, em sẽ cố gắng sửa lại!”
Leo gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người nói đùa vui vẻ, vừa trò chuyện vừa lái xe đến nhà hàng dùng bữa.
Sau khi đến nơi, Hạ Tử Hy mới phát hiện ra, đây là nhà hàng mà lần trước cô cùng Mục Cảnh Thiên đã đến dùng bữa.
Đây có lẽ cũng là thành phố số một số hai ở thành phố A.
Xem ra người có tiền đều thích đến đây dùng bữa.
“Thế nào? Em không thích nơi này sao?” lúc này Leo nhìn Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Không có, bò bít tết cao cấp, ai lại không thích chứ!”
“Em đã từng đến đây?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Leo cũng không hỏi cô đi cùng ai, Hạ Tử Hy cũng không giải thích nhiều.
Thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, người có thể đến đây ăn tuyệt đối không phải người bình thường.
Sau đó, hai người liền bước vào. Mặc dù tại thành phố A rất ít người biết đến Leo, nhưng hiện tại chỉ cần có tiền thì chính là thượng đế.
Hạ Tử Hy sau khi cùng Leo bước vào, cũng được giám đốc đích thân đón tiếp, thái độ vô cùng cung kính.
Sau khi gọi món, Hạ Tử Hy cùng Leo trong khi chờ đợi liền trò chuyện với nhau.
Từ sau khi Hạ Tử Hy quay trở lại, hai người bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho nhau, cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt nên hai người có rất nhiều chủ đề để nói với nhau.
Leo cũng không thắc mắc tại sao Hạ Tử Hy lại gia nhập Vân Duệ, hơn nữa liên quan đến những vấn đề mẫn cảm, hắn một chữ cũng không nhắc đến.
Bởi vì những chuyện này đối với hắn mà nói đều không tính là gì.
Quan trọng nhất vẫn chính là thái độ Hạ Tử Hy đối với Mục Cảnh Thiên.
Ngay khi hai người đang trò chuyện rôm rả, Mục Cảnh Thiên cùng Lăng Tiêu Vân cũng bước đến.
“Tống thiếu gia, Hạ tiểu thư, không ngờ lại trùng hợp như vậy, đến nơi này cũng có thể gặp được hai người!”
Mục Cảnh Thiên nhìn hai người bọn họ cười nói, nhưng nụ cười vui vẻ của hắn lúc này nhìn không một chút thật lòng nào.
Lăng Tiêu Vân ôm lấy cánh tay Mục Cảnh Thiên, nhìn sang Hạ Tử Hy đang ngồi cùng Leo, liền nhíu mày.
Người đàn ông tên Leo này, cô chưa từng gặp qua, cũng không hề quen biết, nhưng có thể nhận ra rằng người đàn ông này từ khí chất đến vẻ bề ngoài đều không thua kém Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy rốt cuộc có bản lĩnh gì, vậy mà lại có thể quen biết được nhiều người ưu tú như vậy!
Lảng Tiêu Vân vô cùng không hài lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến, có người đàn ông xuất sắc như vậy, cô ta nhất định sẽ không cùng cô tranh giành Mục Cảnh Thiên, nghĩ đến đây, sự tức giận trong cô cũng giảm nhẹ.
Leo ngòi một bên, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên và Lăng Tiêu Vân cùng xuất hiện, liền mỉm cười, sau đó đứng lên: “Thật trùng hợp, Mục tổng, không bằng cùng nhau dùng bữa?”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhướng mày, cũng không khách khí nói: “Nếu như Leo đã tử tế mời mọc như vậy, thì tôi cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy!” vừa nói liền tự nhiên bước vào chỗ ngòi
còn trống.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, Leo chỉ khách khí nói mà thôi, nhưng không ngờ Mục Cảnh Thiên lại thật sự không chút khách sáo nào.
Đến Lăng Tiêu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ.
Leo mỉm cười, cũng không quá để ý, sau đó ngồi xuống.
“Vị tiểu thư này là...? Mục tổng, anh không giới thiệu chút sao?” Leo nhìn Lăng Tiêu Vân nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vân chưa lên tiếng, Lăng Tiêu Vân liền mở lời
trước: “Xin chào! Tôi là Lăng Tiêu Vân, là bạn gái của Cảnh Thiên!”
Nghe đến đây, Leo gật đầu: “Xin chào, tôi là Leo, cô có thể gọi tôi là Tống Kỳ!”
Sau đó, hai người liền bắt tay nhau.
“Leo, quan hệ giữa anh và Hạ tiểu thư...?” Lảng Tiêu Vân vô cùng gấp gáp muốn biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nghe đến câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Leo mỉm cười trả lời: “Quan hệ của chúng ta không phải chỉ một câu, hai câu có thể nói rõ được!”
Câu nói này, người có tâm khi nghe vào cảm thấy mờ ám, người vô tâm nghe cũng chỉ thấy bình thường.
Đương nhiên rất rõ ràng Lăng Tiêu Vân chính là người có tâm đó, Hạ Tử Hy lúc này ngồi im một bên, nhìn ngắm bọn họ nói chuyện, nhưng không lên tiếng; từ đầu đến cuối cô chỉ nở ra nụ cười nhạt.
Lăng Tiêu Vân nhìn Leo, ít nhất hiện tại cô có thể khẳng định một điểm rằng người đàn ông tên Leo trước mặt này có ý với Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên cũng ngòi một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, tuyệt đối không xen vào, tầm nhìn vẫn luôn
hướng về Hạ Tử Hy, biểu cảm Hạ Tử Hy lúc này vô cùng lạnh nhạt, nhưng chưa từng một lần nhìn sang phía bên này.
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên càng không vui.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!