Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 169: Mở ra ván bài (6)
“Nhưng dáng vẻ thanh thuần, lão luyện như vậy cũng không giống với sở thích của Cảnh Thiên!” Huống Thiên Hựu nói. Nghe vậy, lúc này Tiêu Ân liền cười nói: “Thế nào? Dám đặt cược hay không?”
Nhắc đến chuyện này, cả ba người đột nhiên trở nên hăng hái hơn, dù sao cũng là sở thích chung của cả ba.
“Được chứ! Cược như thế nào?”
“Chính là cược Cảnh Thiên thật lòng đối với người con gái đó!” Tiêu Ân vô cùng chắc chắn nói.
“Này, cậu ăn nói cũng quá chắc chắn rồi!”
‘Thế nào? Cược hay không?
“Tất nhiên!” Huống Thiên Hựu gật đầu.
“Ok! Người thua cuộc phải khỏa thân lên trang tin tức!” Tiêu Ân chắc chắn nói.
“ĐM, có cần phải cược lớn như vậy không?” Huống Thiên Hựu nói.
“Nếu không muốn cá cược, hiện tại có thể nhận thua!” Tiêu Ân vô cùng chắc chắn lên tiếng.
“Cược thì cược, ai sợ ai!” lúc này Huống Thiên Hựu cất lời, trong thế giới của hắn từ trước đến nay chưa
bao giờ có chuyện nhận thua.
Lúc này, nâng lên ly rượu trong tay.
Mạc Thiệu Thần ở một bên nói: “Mình cũng cược người con gái đó!”
“Ok!”
Sau đó cả ba cùng nâng ly. Một cuộc cá cược cứ như vậy mà ra đời!
Sau khi hoàn tất cá cược, Huống Thiên Hựu đột nhiên lên tiếng:
“Không biết tại sao, mình cứ cảm thấy đã gặp người con gái đó ở một nơi nào đó!”
Ngày hôm sau,
Hạ Tử Hy đang chăm chú làm việc, lúc này có người ngoại cửa lên tiếng: “Xin hỏi ai là Hạ Tử Hy tiểu thư?”
H
Là tôi!
Phản ứng tự nhiên của cơ thể, Hạ Tử Hy chưa ngẩng đầu đã lên tiếng trước.
Khi ngước mắt lên nhìn thì thấy một bó hoa thật lớn xuất hiện trước mặt.
Lúc này trong phòng Thiết Kế đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hạ tiểu thư, hoa của cô!
“Xin hỏi là do ai tặng vậy?” vừa nhìn thấy bó hoa hồng Champagne Roses trắng trước mặt, Hạ Tử Hy nhanh chóng hỏi nhân viên chuyển phát nhanh.
“Thật ngại quá, tôi cũng không rõ!” nhân viên chuyển phát nhanh trả lời.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó cầm đơn giao hàng ký tên bên trên.
“Cảm ơn cô!” nhân viên chuyển phát nhanh mỉm cười, sau đó rời khỏi.
Anh ta vừa đi, Khả Khả cùng những đồng nghiệp khác liền bước đến.
“Oh woa, ai tặng em vậy, hoa hồng Champagne Roses đẹp thật đó!” Khả Khả cười nói.
Hạ Tử Hy nhìn bó hoa tươi trước mặt nói: “Em cũng không biết!”
“Tử Hy, phía trên có tấm card!” lúc này một đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở cô.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy lập tức đem bó hoa hòng đặt xuống sau đó lấy tấm thiệp bên trong trực tiếp mở ra.
“Ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng Champagne Roses chính là anh và em thật xứng đôi!”
Chỉ là một dòng chữ đơn giản như vậy, cũng không có chữ ký bên dưới.
Khả Khả ghé đầu sang nhìn, cũng thuận tiện đọc lớn lên.
“Woa, không ngờ rằng người tặng hoa lại lãng mạn như vậy!” Khả Khả đứng một bên cười hâm mộ.
“Tử Hy, mau khai thật ra rốt cuộc là ai tặng em?” Khả Khả tra hỏi.
Hạ Tử Hy lắc đầu nói: “Em thật sự không biết!”
“Không biết? Không lẽ có người đang âm thầm theo đuổi em?” Khả Khả cười nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy im lặng suy nghĩ sau đó nhíu mày, xung quanh cô thật sự không có người theo đuổi nào, không lẽ là Leo?
Khi Hạ Tử Hy đang suy nghĩ, lúc này Mục Cảnh Thiên cũng từ thang máy bước ra, một bên bàn giao công việc cùng trợ lý phía sau vừa liếc nhìn sang bó hoa tươi Hạ Tử Hy đang ôm trong lòng.
Giây phút này, hắn có chút sửng sốt.
Khả Khả cùng Hạ Tử Hy vừa nói vừa cười vui vẻ, nhìn bó hoa trong tay cô, hơn nữa nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, Mục Cảnh Thiên vô cùng không vui liền hung hăng trừng cô.
Lúc này, giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy liền quay đầu lại, bắt được ánh mắt của anh ta, nhưng ai biết được Mục Cảnh Thiên lại đột nhiên dời tầm mắt, xoay lưng bước về văn phòng Tổng giám đốc.
***
Chương 169: bữa tiệc 4 người (1) (hình)
Lúc này, giống như cảm giác được ánh nhìn của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy liền quay đầu lại, bắt được ánh mắt của anh ta, nhưng ai biết được Mục Cảnh Thiên lại đột nhiên dời tầm mắt, xoay lưng bước về văn phòng Tổng giám đốc. Khuôn mặt tức giận, Hạ Tử Hy cũng không lơ là biểu hiện này, nhưng chỉ biết nhíu mày, giống như không biết mình tại sao lại đắc tội đến anh ta.
Thu hổi tầm mắt, Hạ Tử Hy quay sang nhìn các đồng nghiệp khác: “Được rồi, nhanh chóng bắt tay vào công việc thôi! Không khéo lát nữa Mục tổng lại nổi giận đó!”
Nhắc đến chuyện này, tất cả bọn họ
liền nhún vai rời đi.
Hoa hồng Champagne Roses đặt sang một bên, Hạ Tử Hy quay về chỗ ngồi tiếp tục việc dang dỡ, suy nghĩ cả nữa ngày cũng không nghĩ ra được người tặng hoa là ai, nhưng có một điểm chính xác chính là cô thật sự rất thích hoa hồng Champagne Roses.
Hơn nữa người biết cô thích loại hoa này, ngoài trừ Hạ Tử Dục chỉ còn lại Leo...
Không lẽ...người tặng hoa chính là Leo?
Nếu đúng như vậy, tại sao không ký
tên bên dưới?
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy lắc đầu, bỏ đi, mặc kệ người tặng là ai, nếu như đã không viết tên bên dưới, chắc chắn có mục đích riêng của họ.
Suy nghĩ như vậy, liền bắt tay tập trung vào công việc.
Thời gian làm việc buổi chiều, khi tất cả mọi người đều đang làm việc, Hạ Tử Hy liền bước vào phòng trà nước.
Mỗi ngày đến thời điểm này, cô đều cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tự pha cho mình một ly cà phê, vừa chuẩn bị thả lỏng thư giãn, thì có một
âm thanh vang lên từ phía sau.
“Xem ra cô cũng rất nhàn rỗi!”
Khi nghe âm thanh này không cần quay đầu lại nhìn cô cũng biết người phía sau mình là ai, Hạ Tử Hy không lên tiếng, lúc này Mục Cảnh Thiên ba bước thành hai bước tiến lên, trực tiếp kéo Hạ Tử Hy đến bên chiếc bàn phía trước.
Hạ Tử Hy kinh ngạc, ly cà phê trên tay suýt chút nữa rơi đổ trên đất.
“Anh muốn làm gì?” lúc này Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên.
Là ai tặng hoa cho cô?” Mục Cảnh
Thiên nhìn Hạ Tử Hy trực tiếp hỏi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy không chút hứng thú tranh luận với anh ta: “Không biết!”
“Không biết?” sau khi nghe câu trả lời của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Người tặng hoa là ai, cô cũng không biết sao?”
“Trên tấm thiệp không đề tên, nên tôi thật sự không biết người tặng là ai!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhắc lại từng chữ một, vô cùng thành khẩn nói.
Biểu cảm của cô ngay lúc này không giống như người đang nói dối, hơn
nữa Hạ Tử Hy cũng không cần thiết dùng lý do này để lừa gạt hắn; suy nghĩ trong giây lát Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Là do Tống Kỳ tặng sao?’
“Không biết!” Hạ Tử Hy nói, phản ứng nhanh chóng không giống như đang nói dối, tới lúc này Mục Cảnh Thiên mới bỏ qua.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, đổi chủ đề nói: “Tối hôm qua, ai cho phép cô cắt ngang điện thoại của tôi?”
Hạ Tử Hy chớp mắt nói: “Mục tổng, anh tim tôi chỉ vì chuyện này sao?”
Nếu không thì sao?
Nhìn dáng vẻ tích cực của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy suy nghĩ rồi lên tiếng: “Chỉ là tôi thấy tối qua Mục tổng bận rộn như vậy, nên mới cúp điện thoại...”
Câu nói này của Hạ Tử Hy nghe có vẻ như suy nghĩ cho Mục Cảnh Thiên.
Đoạn này có hình ảnh
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!