Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 168: Mở ra ván bài (5)
Sau khi cắt ngang điện thoại lúc này Hạ Tử Hy nhìn chăm chú vào điện thoại ngây người trong giây lát. Mục Cảnh Thiên rốt cuộc có ý gì khi gọi cho cô vào đêm khuya như vậy?
Không lẽ chỉ vì thể hiện mê lực của bản thân?
Hạ Tử Hy nhíu mày, nhưng không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này Mục Cảnh Thiên bên đầu dây bên kia, chỉ nghe thấy âm thanh tắt máy “đô đô” liên tục vang lên, trong khoảnh khắc tâm trạng cực kỳ tức giận.
Người phụ nữ này nhanh như vậy đã muốn cúp điện thoại của hắn rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm phiền lòng.
Lúc này, người bên cạnh nhìn sang nói: “Cảnh Thiên, sao vậy? Là ai gọi điện thoại đến?”
“Không phải là Lăng Tiêu Vân chứ?”
Người vừa lên tiếng không phải ai khác chính là hai vị thiếu gia trong tứ thiếu của thành phố A.
Mạc Thiệu Thần, Huống Thiên Hựu kẻ tung người hứng.
Tứ thiếu của thành phố A đương nhiên chỉ những kẻ có gia thế, có địa vị xã hội, hơn nữa bọn họ tuổi tác cũng tương đương, bèn thường xuyên tụ tập với nhau.
Trong mắt những người khác, bốn người họ chính là ví dụ tiêu biểu cho phú nhị đại, nhưng mỗi người bọn họ đều là người có thế lực, hơn nữa quan hệ cũng vô cùng tốt.
“Các người cảm thấy, Lăng Tiêu Vân có đủ bản lĩnh khiến Cảnh Thiên phiền muộn, bực dọc trong lòng sao?” lúc này, Tiêu Ân kẻ ít nói nhất trong bọn họ, ngồi một bên lên tiếng.
Nghe đến đây, Huống Thiên Hựu lười
biếng nhướng mày nói: “Không lẽ còn người khác?”
Tiêu Ân không đáp lời, chỉ cầm lên ly rượu trước mặt, chạm ly cùng với Mạc Thiệu Thần ngòi kế bên.
“Ai? Là người nào? Là ai có mê lực lớn như vậy, có thể khiến cho Mục tổng của chúng ta tâm phiền ý loạn như vậy?” Huống Thiên Hưu vô cùng tò mò nói.
Tiêu Ân không lên tiếng, Mạc Thiệu Thần cũng không để ý đến hắn, càng khiến cho Huống Thiên Hựu tò mò, lúc này hắn nhìn sang Mục Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên, không dẫn người ra giới thiệu với anh em sao?”
Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng, tâm tình Mục Cảnh Thiên càng buồn bực hơn: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi trở về trước đây!” dứt lời liền nâng ly rượu trước mặt uống cạn sau đó trực tiếp rời đi.
Nhìn Mục Cảnh Thiên rời khỏi, Huống Thiên Hựu sửng sốt, quay đầu sang nhìn Tiêu Ân và Mạc Thiệu Thần: “Tình huống gì đây?”
Lúc này, Tiêu Ân nhếch môi nói: “Vẩn chưa nhìn ra sao?”
Huống Thiên Hựu nhíu mày: “Động lòng rồi?”
Nghe đến đây, Mạc Thiệu Thần cùng
Tiêu Ân bật cười.
Huống Thiên Hựu nhìn hai người bọn họ: “Xem ra hai người các người đều biết nội tình bên trong, rốt cuộc chuyện như thế nào?”
“Mấy ngày trước cậu không xem tin tức sao?” lúc này, Tiêu Ân nhướng mày hỏi.
“Tin tức? Tin tức mỗi ngày nhiều như vậy, cậu nói tin tức nào?” Huống Thiên Hựu nói.
“Tin tức liên quan đến việc Vân Duệ thu mua Hạ thị!” Tiêu Ân nói.
Nghe đến tin này, Huống Thiên Hựu
suy nghĩ trong chốc lát sau đó gật đầu: “Xem rồi, việc đó thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Cậu tự mình suy nghĩ xem, trong buổi họp mặt ký giả đó, ai đã đứng cùng Cảnh Thiên?” Lúc này Tiêu Ân có ý tốt nhắc nhở.
Nói đến đây, Huống Thiên Hựu nhéo chân mày xinh đẹp của mình, suy nghĩ đến hình ảnh đã nhìn thấy trên ti vi trước đây, đột nhiên phát hiện ra: “Cậu nói người con gái đó?”
Tiêu Ân gật đầu.
“Các buổi họp ký giả bình thường đều sẽ do thư ký đứng bên cạnh Cảnh
Thiên, chỉ có duy nhất lần này lại thay đổi người bên cạnh; mình cũng đã đặc biệt thăm dò qua, Cảnh Thiên cũng chưa từng đổi qua thư ký, cho nên có khả năng nhất chính là...” vừa nói Tiêu Ân liền nhìn hai người còn lại, những lời tiếp theo không cần nói cũng đã quá rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!