Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên bước đến, ngăn tay cô lại
sau đó kéo cô ngồi lên giường.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên cũng không trả lời, chỉ lấy máy sấy tóc giúp cô sấy tóc.
Khi cơn gió ấm áp thổi lên mái tóc, không những là độ ấm từ máy sấy tóc, còn có độ ấm trên lòng bàn tay của anh, vẫn không ngừng thổi đến trái tim cô.
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, để mặc Mục Cảnh Thiên giúp cô sấy khô tóc.
Cho đến khi kết thúc mọi chuyện, Mục Cảnh Thiên vừa muốn thu dọn đồ đạc, Hạ Tử Hy ngược lại nắm chặt cánh tay anh.
Từ sau khi tìm được cô, cho đến hiện tại, mỗi một việc Mục Cảnh Thiên làm đều khiến cho cô vô cùng cảm động, không giờ phút nào không cảm động.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, đợi cô lên tiếng.
“Mục Cảnh Thiên, anh như vậy sẽ khiến em học xấu, điều tốt đẹp của anh, sự ấm áp của anh, sự chu đáo của anh, khiến em phải
đối diện như thế nào?’ rất lâu sau, Hạ Tử Hy mới nhìn anh nói ra những lời này.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Cô chính là muốn chiều hư em, một năm nay em có biết điều duy nhất anh hối hận là gì không?”
“Là gì?” Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn anh.
“Chính là một năm trước đây anh đối xừ với em không đủ tốt, khiến em có lý do rời xa khỏi anh, Hạ Tử Hy, em sau này sẽ không có cơ hội dùng lý do này nữa, cũng
vì những ngày tháng say này anh sẽ khiến em không nỡ rời khỏi anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hạ Tử Hy đứng dậy, ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được sức lực của cô, trong lòng Mục Cảnh Thiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Giúp cô lau khô nước mắt: “Chỉ có như vậy đã khóc rồi? Vậy anh sau này phải đối xử với em như thế nào đây?”
“Mục Cảnh Thiên, em yêu anh!”