Trên ghế sofa, Mục lão thái thái ôm lấy Tiểu Thời Quang, còn cậu nhóc ngược lại mở to mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ vô cùng tò mò.
“Ayda, thật sự là giống y như Cảnh Thiên hồi nhỏ!” Mục lão thái thái vui vẻ nói: “Đến đây, tiểu bảo bối, gọi bà cố, bà…cố!”
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy đưa mắt nhìn nhau cười.
Mục phu nhân ngồi xuống bên cạnh Mục lão thái thái, một bên trông Tiểu Thời Quang, một bên nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy,
một năm nay của con trải qua như thế nào?”
“Con sống rất tốt!”
“Một mình nuôi con nhất định rất cực khổ, nhìn xem con hiện tại đã ốm đi rất nhiều!”
“Tiểu Thời Quang rất tốt, không chút nghịch ngợm nào cả, cho nên con cũng đỡ lo phần nào!”
“Tiểu Hy!”
“Vâng?”
“Bất kể như thế nào, bất kể từ
nay về sau xảy ra chuyện gì, đều không được làm như vậy nữa!” Mục phu nhân nói
Không nghĩ đến, những lời này không hề có ý trách cứ, ngược lại là an ủi cùng quan tâm, Hạ Tử Hy như thế nào lại không cảm động.
Cô gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, bất kể vì nguyên nhân gì, con cũng sẽ không giống như trước đây nữa!” Hạ Tử Hy trả lời.
Mục phu nhân lúc này mới yên tâm gật đầu: “Con có thể nói như vậy, mẹ cũng yên tâm rồi!”