Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Chương 125: Cố giữ khoảng cách với gia đình
Nhưng càng như vậy thì khoảng cách giữa bọn họ càng trở nên xa lạ.
Cũng vì Hạ Tử Hy trước giờ chưa bao giờ làm phiền đến Hạ gia bất kỳ điều gì!
Khi dùng bữa, Hạ Tử Hy không ngừng khen ngợi tay nghề và món ăn
dì Trương; tâm trạng vui vẻ như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Nhưng cũng chỉ có một mình Hạ Tử Dục biết rõ, cô đang kiên cường cố gắng chịu đựng những chuyện này.
“Đúng rồi, hiện tại con đang sống ở đâu?” Hạ Thiên đột nhiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
“Đô Đô giúp con tìm một cản nhà, con tạm thời đang sống ở đó!”
“Nếu đã quay về rồi thì dọn về nhà sống đi!” Hạ Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người nói: “Chuyện này cứ chờ
thêm một khoảng thời gian nữa rồi chúng ta lại bàn bạc tiếp, hiện tại Mục Cảnh Thiên vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì, con không muốn vì bất kỳ chuyện gì mà liên lụy đến Hạ thị!”
“Nói gì đến liên lụy hay không không liên lụy, em cũng là người nhà Hạ gia!” Hạ Tử Dục ngồi một bên uốn nắn, đối với những lời này của Hạ Tử Hy hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như cô đang rạch một ranh giới với Hạ gia.
Hơn nữa, hắn chính là đau lòng cho Hạ Tử Hy.
Chuyện đã trải qua lâu như vậy, hai người từ nhỏ đến lớn đã ở cạnh
nhau, chỉ từ khi năm đó cô đột nhiên chuyển sang học thiết kế, hắn đã không cách nào nhìn thấu Hạ Tử Hy rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Dục, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cũng vì em là người Hạ gia, cho nên em cũng có trách nhiệm bảo vệ Hạ gia!” dứt lời, Hạ Tử Hy gắp thức ăn để vào chén Hạ Tử Dục; “Anh hai, ăn cơm đi!”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, Hạ Tử Dục có chút bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa chỉ tiếp tục dùng bữa.
“Dù cho con không dọn về nhà cũng phải thường xuyên quay về nhà thăm chúng ta!” Hứa Vi Nhân nhìn cô nói.
“Tuân lệnh!” Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó làm một động tác kính lễ, trong chốc lát đã khiến cho tất cả bọn họ đều bật cười.
Bữa ăn này cũng xem như ăn uống một cách vui vẻ.
Sau khi dùng bữa xong, bọn họ lại tiếp tục ngồi trò chuyện, Hạ Tử Hy quay trở về căn phòng trước đây của mình, dự tính sau khi dùng xong bữa tối sẽ quay về căn hộ của mình.
“Tiểu Hy, trời cũng tối rồi, để anh tiễn em về!” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy vừa nói vừa cầm lên áo khoác.
‘Anh hai, không cân đâu, em ra công
gọi taxi là được!
“Để anh hai đưa con về!” Hứa Vi Nhân lên tiếng; “hiện nay bên ngoài trời đã tối như vậy rồi, con một mình trở về; hai người chúng ta lại lo lắng không thôi!”
Hứa Vi Nhân đã nói như vậy, Hạ Tử Hy chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy đành vất vả cho anh hai rồi!”
“Được rồi, đi thôi!” Hạ Tử Dục nói.
Sau đó, Hạ Tử Hy mỉm cười vươn tay ôm lấy Hứa Vi Nhân nói: “Mẹ, ngày khác con sẽ quay lại thăm mẹ!”
‘Được, nói lời nhớ giữ lấy lời đấy!
Hứa Vi Nhân dặn dò.
“Con nhớ rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó nhìn sang Hạ Thiên: “Ba, con đi đây!”
Hạ Thiên gật đầu, sau đó Hạ Tử Hy liền bước ra ngoài.
Hai người vừa bước ra ngoài lập tức lên xe, Hạ Tử Dục phụ trách lái xe, Hạ Tử Hy ngồi một bên dựa vào ghế nghỉ ngơi, toàn bộ khuôn mặt đều căng cứng; chuyện này còn cực khổ hơn so với đi làm!
Nhưng Hạ Tử Hy cũng không oán hận bất cứ điều gì!
Lời gì cũng không nói, chỉ dựa người trên ghế nghỉ ngơi.
Lúc này, Hạ Tử Dục quay đầu sang nhìn cô nói: “Tại sao lại có cảm giác như em vừa mới đi đánh trận trở về?”
“Có sao? Chỉ là mấy ngày gần đây có chút mệt mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Dục cũng không muốn tiếp tục truy cứu vấn đề này, chỉ nhìn cô hỏi: “Tại sao không nói cho ba mẹ biết?”