Không biết từ lúc nào, Tiểu Thời Quang cũng đã tỉnh dậy, hai mắt nhìn quanh, cái tay bé nhỏ cho vào miệng mà cắn, không hề nghịch ngợm chút nào.
Mục Cảnh Thiên kéo con đến trước mặt, thỉnh thoảng trêu đùa con.
Lúc này Hạ Tử Hy từ phòng vệ sinh đi ra, thì thấy Mục Cảnh
Thiên đang ăn, vừa ăn, còn vừa chơi với Tiểu Thời Quang.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy đi ra, anh ngẩng đầu lên: “Tới ăn một chút đi, bây giờ cũng đã trễ lắm rồi!”
Hạ Tử Hy vừa thấy, thì gật đầu đi tới.
“Ăn chút gì trước đi, sau khi xuống máy bay, chúng ta đi ăn một bữa ngon!”
“Vâng!” Hạ Tử Hy gật đầu.
Hai người họ đang ăn, nhìn Tiểu Thời Quang cuộn tròn, cảm giác
rất ngọt ngào, bàn tay Tiểu Thời Quang không ngừng vươn tới, nhưng thế nào cũng không với tới, gấp không được, nhưng cũng không khóc không quấy, cố gắng với tới, biết cảm rất bướng bỉnh, trong cực kỳ giống Mục Cảnh Thiên.
Bộ dạng đó, Mục Cảnh Thiên và Hạ Tử Hy nhìn thấy đều nhịn không được mà bật cười.
“Nào, bảo bối, ba đút con!” Nói rồi, Mục Cảnh Thiên bế Tiểu Thời Quang từ ghế lên.
“Những thứ này con đều không
ăn được, vẫn còn quá nhỏ!”
“Uống chút nước chắc có thể chứ!?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu: “Uống ít thôi!”
“Yên tâm đi, con trai của Mục Cảnh Thiên anh không nuông chiều thế đâu, nào, bảo bối, uống chút nào!” Mục cảnh Thiên bưng ly lên đưa vào miệng Tiểu Thời Quang.
Tiểu Thời Quang vui vẻ không thôi, mấp môi uống, thậm chí hai tay còn bưng lấy ly nhất định