Hạ Tử Hy đi tới, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Là A Kiệt gọi đến sao?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Bàn giao công việc xong hết rồi
à?”
“Kỳ thực thì cũng không có gì nhiều!” Mục Cảnh Thiên bế Tiểu Thời Quang, tâm trạng cực kỳ tốt.
Hạ Tử Hy cười, cũng không nói quá nhiều, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc.
Kỳ thực cũng không có gì để thu
dọn, nhưng dù sao ở đây hơn một năm cũng nên thu xếp một chút.
Mục Cảnh Thiên ở một bên bế Tiểu Thời Quang, mỗi khi được anh bế trên tay thì Tiểu Thời Quang không một chút nghịch ngợm nào cả, thậm chí lúc được Mục Cảnh Thiên bế bé con vẫn luôn cười khúc khích, càng nhìn càng thích.
Hạ Tử Hy đang thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Mục Cảnh Thiên và con trai một chút, sau đó tiếp tục thu dọn đồ
đạc.
Nhìn cảnh tượng này hết sức êm dịu.
Còn bên kia thành phố A.
A Kiệt từ khi có được bức ảnh con trai của tổng giám đốc cũng trở nên vô cùng vui vẻ, giống như thể đã nhặt được báu vật.
Nhìn thấy A Kiệt cứ mỉm cười vui vẻ như vậy, thư ký Tiểu Nhã không nhịn được hỏi:“A Kiệt này, gần đây thấy tâm trạng của anh rất tốt, có chuyện gì mà vui như vậy?”
A Kiệt cười thần bí: “Tôi nhìn thấy con trai của Mục tổng rồi!”
Tiểu Nhã cau mày lại: “Con trai của Mục tổng sao? Đây là con trai cùa Mục tổng?”
“Đương nhiên là con trai của Mục tổng, tổng giám đốc của chúng ta!”
“Anh không phải đang nói đùa đó chứ, Hạ tiều thư đã biến mất một năm rồi…” Vừa nói được một nửa, Tiểu Nhã nhìn A Kiệt: “Ý của anh là Mục tổng đã tìm được Hạ tiểu thư rồi sao?”