Nằm trong vòng tay của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy dịu dàng, ngoan ngoãn, khẽ gật đầu: “Đúng rồi, làm sao anh tìm được em?” Hạ Tử Hy đột nhiên hỏi.
Khóe miệng Mục Cảnh Thiên cong lên, không trả lời, mà là hỏi
lại “Trong một năm qua, em luôn dựa vào việc bán trang sức trên mạng để sống phải không?”
Chỉ một câu nói, đã hiểu rồi.
“Anh nhìn thấy rồi?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Khóe miệng Hạ Tử Hy cong lên, đưa tay ôm lấy anh: “Em biết mà, anh nhất định sẽ nhìn thấy nó!”
Cô biết rõ điều này.
“Anh còn muốn nói, anh muốn mua cặp nhẫn kia, thế nhưng em
không bán!” Mục Cảnh Thiên tiếp tục mở miệng nói.
Nghe tới điều này, Hạ Tử Hy nhớ đến có một người muốn mua cặp nhẫn của cô, chẳng lẽ…
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Vậy người đó là anh sao?”
“Nếu không thì còn ai khác nữa?”
Hạ Tử Hy nhớ đến cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc đó cô vẫn đang nhớ Mục Cảnh Thiên, thế nhưng lại không thể ngờ người nói chuyện với cô lại là anh.
Nếu như biết như vậy, cô nhất định cũng rất kích động mà ngủ không được.
Hạ Tử Hy đưa tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng vòng qua người anh: “Lúc đó, em đang nhớ anh!”
Mục Cảnh Thiên cũng ôm chặt lấy cô.
Hôm ấy, anh hỏi: “Đã nhớ anh như vậy, tại sao lại phải trốn anh xa như thế!”
Cô nói: “Em biết anh nhất định sẽ đến!”
“Tại sao?”
“Bời vì em đang đợi tình yêu!”
Lúc đó Mục Cảnh Thiên cũng không hiểu ý cô muốn nói là gì, nhưng sau đó anh mới nhận ra, ý nghĩa của loài hoa oải hương chính là chờ đợi tinh yêu.
Lúc thức dậy, đã chín giờ rồi, thành phố T lúc này chắc là hai giờ tối.
Lúc thức dậy, bên ngoài đã truyền tới giọng nói tiếng Pháp