Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhớ lại cái tên của cửa hàng trên mạng, Tiểu Thời Quang…
Hóa ra là như vậy.
“Đến đây, Thời Quang, gọi ba, mau gọi ba đi…”
Nhìn dáng vẻ bế đứa bé của Mục
Cảnh Thiên, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng kinh ngạc cùng sự thận trọng hiến thấy, trong lòng Hạ Tử Hy không thể nói nên lời.
Cô ích kỷ tước đoạt niềm vui làm cha trong một năm nay của Mục Cảnh Thiên, cô làm sao lại không tự trách mình được, chỉ là tất cả so với hiện tại, thì dường như đều không đáng kể.
Điều quan trọng là họ đã ờ bên nhau.
Bên trong trang viên hoa oải hương màu tím.
Hạ Tử Hy ngồi trong chiếc váy dài màu trắng, còn Mục Cảnh Thiên thì mặc chiếc áo khoác màu sắc, trong lòng bọn họ bế một đứa bé, nhìn thấy hết sức hòa thuận, vui vẻ.
Bọn họ không có cảm giác đoàn tụ bất ngờ, kích động như trong tường tượng, nhưng loại hạnh phúc bình thường, gần gũi này đã bao lấy họ thật chặt.
Hoa oải hương đung đưa theo gió, ba người ở dưới bóng cây, lúc này, đã bị đóng băng rồi.
Bị thời gian đóng băng lại.
Nơi ờ của Hạ Tử Hy.
Cũng không biết Tiểu Thời Quang có phải là vì quá phấn khích khi gặp ba mình hay không, làm sao cũng không thể dỗ ngủ được, mà cũng không chút gì xa lạ với Mục Cảnh Thiên, hai người nói chuyện y y a a với nhau một lúc, đứa bé mới ngủ thiếp đi trong lòng của Mục Cảnh Thiên.
Hạ Tử Hy nhận lấy đứa bé từ trong lòng của anh, đặt vào trong nôi, miệng nhịn không được mà lẩm bẩm, “ Tiểu sói trắng, vừa
nhìn thấy ba đã quên mẹ rồi…” Nói thì nói vậy, Hạ Tử Hy vẫn cẩn thận đắp cái chăn nhỏ lên cho nó, nhìn nó ngủ rất ngon, Hạ Tử Hy mới hôn lên má nó một cái, rồi mới rời đi.
Quay người lại, Mục Cảnh Thiên đã đứng sau lưng cô, nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Không có Tiểu Thời Quang làm ồn, ngay lúc này, trong căn phòng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thờ của hai người.
Sau cùng, Mục Cảnh Thiên bước