Từng bước từng bước một, tiến lại gần.
Trong khi người con gái ây vừa
đang loay hoay với mấy món đồ trên tay, vừa trêu chọc đứa trẻ, sau đó thì nghe được tiếng y a, bi bô của đứa trẻ, âm thanh rất dễ nghe, vô cùng êm ái.
Cho đến khi Mục Cảnh Thiên tiến lại gần, người con gái ấy cũng không để ý đến sự xuất hiện của anh, mà ngược lại là đứa bé ngồi trên xích đu thấy Mục Cảnh Thiên, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đáng yêu, bập bẹ nhìn anh cười.
Dường như nhận ra có gì đó không đúng, người con gái nhìn theo ánh mắt, quay đầu lại. Khi
nhìn thấy người đứng phía sau, nụ cười trên gương mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Người cô từ từ đứng dậy…
Mục Cảnh Thiên đang đứng ở chỗ cách cô ba mét, nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Hy, gương mặt mà ngày đêm anh luôn nhung nhớ, cuối cùng thì bây giờ cũng đã xuất hiện trước mặt cô ấy…
Mà vào thời khắc này, trái tim vô cùng yên tĩnh.
Bước từng bước chậm rãi vê
phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trước thời khắc đó không biết nên nói điều
gì.
Cuối cùng vẫn là Hạ Tử Hy mở lời trước, “Anh…”
Chữ anh của cô ấy còn chưa kịp nói xong, thì Mục Cảnh Thiên đã đưa một tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm cô thật chặt.
Cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người cô.