Mục Cảnh Thiên nhìn lướt qua rồi gật đầu, “ Được rồi, tôi biết rồi!”
“Mục tổng…” A Kiệt vẫn còn có lời muốn nói.
Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn cậu hỏi, “ Làm sao vậy?”
“Hạ tiểu thư vẫn chưa tìm được sao?” A Kiệt cũng không biết có nên hỏi hay không, nhưng vẫn buộc miệng mà nói ra.
Nhắc đến cái tên Hạ Tử Hy, ánh
mắt Mục Cảnh Thiên có chút khỏ hiểu, sau đó cười, “vẫn chưa, khi nào cô ấy giải sầu đủ rồi, thì sẽ trờ về!”
Trong lòng A Kiệt khó chịu nói không nên lời, cậu gật đầu, “ Vâng, tôi cũng tin là như vậy!”
“Được rồi, đi làm việc đi!”
“Vâng!
“Đúng rồi, hủy lịch trình buổi tối cho tôi, tôi có sắp xếp!”
“Vâng!”
Buổi tối.
Câu lạc bộ tư nhân.
Bốn người đang ngồi bên kia uống rượu.
Huống Thiên Hựu nhìn anh, “ vẫn không có tin tức gì sao?”
Mục Cảnh Thiên dường như không còn đau khổ như trước nữa, ngược lại có vài phần lãnh đạm, anh lắc đầu, bưng ly rượu lên uống cạn một hơi, “vẫn chưa có!”
“Đừng nản lòng, rồi sẽ tìm được thôi!” Mạc Thiệu Thần an ủi.
Mục Cảnh Thiên cười cười, bây giờ anh lạnh nhạt nhiều rồi, Hạ Tử Hy rời đi như vậy, ngược lại khiến anh suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều chuyện, , ngược lại cả thấy, có đôi lúc rời đi cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần kết cục cuối cùng có thể để anh tìm được cô!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên lãnh đạm nhiều rồi, “Đúng vậy!”
“Cậu ra ngoài như vậy, thì đi liền 3 tháng, thoải mái đủ rồi chớ!?”