Mục Cảnh Thiên gật đầu, “Biết rồi, nhưng bây giờ đang mang thai, thời kỳ đặc biệt, đối đãi đặc biệt!”
Lúc đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới, “Mục tiên sinh, Mục phu nhân, bữa tối của hai vị đã sẵn sàng!”
Nhân viên phục vụ mang bữa tối bày lên.
“Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Sau khi mang bữa tối lên, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Hạ Tử Hy vừa định cắt miếng beeísteak, lúc này, một đôi tay thon dài vươn ra, trực tiếp đưa đĩa từ trước mặt cô mang qua.
“Để anh giúp em!”
Nhìn anh ta, Hạ Tử Hy cười, cũng không ngăn cản, gật đầu, “Vâng!”
Mục Cảnh Thiên cầm dĩa thức ăn đến trước mặt mình, cầm lên dao
nĩa chậm rãi cắt.
Hạ Tử Hy cứ như vậy im lặng ngắm nhìn, đôi tay thon dài của anh, trắng nõn, nhưng lại rất khéo léo, trông có vẻ dày dặn và có lực, ngay cả đôi bàn tay cũng giống như một kiệt tác nghệ thuật.
“Xong rồi!”
Với tiếng xong rồi của anh, Hạ Tử Hy mới tỉnh thần lại.
“Cảm ơn!”
Mục Cảnh Thiên không nói gì,
mang đĩa beetsteak của mình qua, chăm chú cắt.
“Em nghe nói, việc của công ty, việc kinh doanh đều đã khôi phục rồi!” Hạ Tử Hy vừa ăn vừa hỏi.
Nhắc tới chuyện công ty, Mục Cảnh Thiên đang cắt, thì sững lại một chút, sau đó gật đầu, “Đúng vậy!”
Vừa nhắc đến chuyện này, quan sát thấy Mục Cảnh Thiên không có chút hứng thú nào, cô cũng không nhắc tới chuyện công ty nữa.
“Còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em tới đây ăn không?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Nói đến đây, ánh mắt Mục Cảnh Thiên trờ nên ôn hòa trờ lại.
Sao lại không nhớ, lúc đó, hai người họ ở cùng nhau thì đối đầu gay gắt, nhưng bây giờ nhớ lại, thì đầy ắp những kỷ niệm.
Khóe miệng bất giác lại nở ra một nụ cười.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới.