Bên trong trang trí vô cùng tinh xảo, nhìn vô cùng ấm áp, nhìn
giống như đang bày bán điểm tâm cùng thức uống, bên trong cũng không có quá nhiều người, chỉ là nhìn thấy thuận mắt, Hạ Tử Hy liền bước vào bên trong.
“Xin chào quý khách, xin hỏi cô muốn gọi món gì?” Một nhân viên phục vụ xinh đẹp, mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Hạ Tử Hy.
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn món ăn bảng hiệu của bọn họ, vươn tay chỉ một món trên đó: “Cho tôi một phần này!”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Được, còn muốn gọi món gì
khác không?”
Hạ Tử Hy lắc đầu.
“Được, xin chờ một lát!”
Hạ Tử Hy sau khi thanh toán, liền tiềm một vị trí sát cửa sổ ngồi chờ.
Năm phút sau, nhân viên phục vụ liền mang ra một ly thức uống.
“Xin mời dùng!”
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu.
“Quý khách, chúng tôi ờ đây có
giấy ước nguyện, chỉ cần cầu nguyện sau đó dán lên tường cầu nguyện của cửa hàng chúng tôi đều sẽ thành hiện thực, cô có muốn thử không?” người nhân viên phục vụ kia mỉm cười nói, sau đó đưa tay chỉ lên bức tường bên kia, giống như một tấm bảng đen thời còn đi học, bên trên được dán lên vô số mảnh giấy ước nguyện với vô số màu sắc: màu hồng, màu xanh, màu xanh lá, nhìn vô cùng đa dạng, vô cùng xinh đẹp.
Nếu như là trước đây, Hạ Tử Hy sau khi nghe chuyện này, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng ngây thơ, đều
là những thứ cho con nít chơi đùa.
Như mà nhân viên phục vụ nói: “Mỗi một ước nguyện đều là một loại kỳ vọng, dù cho không thành công, thì nó cũng đã lưu lại một dấu ấn tốt đẹp trong cuộc sống của cô!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
Nhân viên phục vụ mỉm cười, đưa bút lên, còn có một tấm giấy ước nguyện màu hồng.
Hạ Tử Hy cầm lấy, do dự suy nghĩ nên viết ước nguyện gì.
Nhân viên phục vụ lại một lần nữa lên tiếng: “Bất kể là chuyện gì đều có thể viết, giấy ước nguyện có thề dán lên trên tường, đợi lần sau cô đến đây, vẫn có thể tìm thấy!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó viết lên bên trên: “Nguyện có trái tim một người, bạc đầu không rời ra, nắm lấy tay nhau, cùng nhau già đi!”
Hai câu thơ này, một câu đến từ “Bạch đầu ngâm”, câu còn lại đến từ “Kích cổ” trong kinh thư.
Rõ ràng hai câu thơ này đều bộc
lộ khát khao về tình yêu, chỉ là Hạ Tử Hy cảm thấy hai câu thơ này đặt kế bên nhau càng biểu lộ được tâm tình của cô.
Tâm trạng cô dành cho Mục Cảnh Thiên.
Sau khi viết xong, nhìn nét bút bên trên, Hạ Tử Hy không nhịn được mỉm cười.
“Phải viết tên của mình bên trên, sau đó đích thân dán lên, như vậy giấc mơ mới thành sự thật!” nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Cuối cùng Hạ Tử Hy viết tên
mình dưới góc bên phải, sau đó bước sang dán lên trên bức tường rực rỡ màu sắc kia.
Nhân viên phục vụ phía sau nhìn theo, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào: “Nguyện vọng của quý khách nhất định sẽ thành hiện thực!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, liếc mắt nhìn những mẩu giấy rực rỡ kia, bên trên viết rằng, “Em muốn chúng ta vĩnh viễn bên nhau…”
Nụ cười khó tránh hiện lên một nụ cười dịu dàng.