Hạ Tử Hy vừa dứt lời, Hứa Vy Nhân lập tức ngước mắt nhìn: “Hiện tại chửng cứ rõ ràng, anh trai con đã bị bắt, đợi đến khi sự việc này kết thúc, anh trai con sẽ bị phán tội…”
“Tiểu Hy, mẹ biết chuyện này do anh trai con không đúng trước, nhưng mà dù sao Tử Dục cũng là con trai mẹ, anh trai của con, từ nhỏ thằng bé yêu thương con nhất; Tiểu Hy con cứu anh trai con có được không…” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
Trên khuôn mặt Hạ Tử Hy hiện lên nét khó xử, không biết nên
làm như thế nào.
Nếu như cô thật sự ra mặt, vậy thì tình cảm giữa cô cùng Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ xảy ra ảnh hưởng, anh hiện tại như thế nào cũng không quay về, rõ ràng chính là không muộn lộ diện trước mặt cô, chỉ là nếu như cô không ra mặt…
Nhìn ra Hạ Tử Hy do dự, Hứa Vy Nhân lập tức đứng dậy, xuống giường, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô: “Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con cứu Tử Dục có được hay không?”
“Mẹ…mẹ đừng như vậy!” Hạ Tử Hy nhanh chóng bước lên đỡ Hứa Vy Nhân.
“Không, con nếu không đồng ý, mẹ sẽ không đứng dậy, mẹ chỉ có một đứa con trai, mẹ không thể không có Tử Dục!”
“Mẹ…”
“Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con nói với Mục Cảnh Thiên, cậu ta nhất định sẽ nghe, Cảnh Thiên yêu con như vậy, nhất định sẽ buông tha cho Tử Dục!”
“Mẹ, mẹ đứng dậy trước rôi nói!”
Hạ Tử Hy kéo tay Hứa Vy Nhân, nhưng bà như thế nào cũng không đứng dậy.
“Không, Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con giúp anh trai con có được hay không?”
“Mẹ, không phải con không muốn giúp…” Hạ Tử Hy không biết nên mở lời như thế nào.
“Tiểu Hy, mẹ cầu xin con, con giúp anh trai con có được hay không? Em nể tình nhà chúng ta nuôi con từ nhỏ đến lớn, hãy cứu lấy anh trai con, mẹ cầu xin con…” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử
Hy khổ sở cầu xin.
Chỉ là khi Hạ Tử Hy nghe câu nói này, nhất thời ngây người.
Ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Hứa Vy Nhân.
Nhưng Hứa Vy Nhân vẫn tiếp tục cầu xin cô: “Tiểu He, mẹ xin con, không lẽ con thật sự nhẫn tâm nhìn anh trai không màng đến sao?”
Những lời tiếp theo của bà khiến cho Hạ Tử Hy nghe vào cảm thấy choáng váng.
Cô vẫn luôn cho rằng dù cho một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng trong thời gian dài như vậy, giữa bọn họ cũng đã không còn chút khúc mắc nào, nhưng không nghĩ đến Hứa Vy Nhân lại nói ra những lời như vậy…
Giây phút này, Hạ Tử Hy như thế nào lại không đau lòng.
Thì ra trong gia đình này, cô từ đầu đến cuối đều chỉ là một người ngoài.
Vốn dĩ bất kề nỗ lực như thế nào, cô từ đầu đến cuối cũng chỉ là một đứa con nuôi.