“Vân Duệ trong tất cả công ty trang sức, tiền lương cao nhất, ông vừa được thăng chức lên vị trí này, tiền đồ vô lượng…”
“Tôi, tôi biết, tôi cũng rất cảm kích sự chăm sóc Mục tổng dành cho tôi!”
“Phải biết rằng, nếu như người do Vân Duệ sa thải, dù cho đến bất kỳ công ty nào, e rằng cũng không có người nhận!” Hạ Tử Hy tiếp tục nói.
Những lời nói tiếp theo, không nặng cũng không nhẹ, nghe vào cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn luôn khiến cho người khác càng nghe vào càng cảm thấy bất an.
“Hạ tiểu thư, cô tìm tôi chỉ vì nói những lời này thôi sao?” Lý Nghị lập tức hỏi, ngắt lời Hạ Tử Hy, không để cô tiếp tục hỏi.
Những gi nên nói, Hạ Tử Hy đều đã nói, tiếp theo đây liền vào chủ đề chính: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng nói thẳng!”
Nhìn Lý Nghị: “Việc công ty tim thấy trang sức có chất phóng xạ tại kho lưu trữ, việc này ông có biết hay không?”
“Tôi biết!”
“Chìa khóa kho lưu trữ, chỉ có ông cùng Mục tổng có, chuyện này ông giải thích như thế nào?”
“Tôi, tôi cũng không rõ…có lẽ đã được đặt vào trước đó!” Lý Nghị
nói.
“Trước đây?”
“Hạ tiểu thư, cô hiện tại đang nghi ngờ tôi sao?” Lý Nghị từ bị động thành chủ động, nếu như còn bị Hạ Tử Hy tiếp tục hỏi như vậy, vậy thì ông sẽ phát điên lên mất.
“Hiện tại công ty xảy ra chuyện như vậy, tôi không nên hỏi đến sao?” Hạ Tử Hy chậm chạp nói.
Trong nhất thời, Lý Nghị bị chặn cứng, nhìn Hạ Tử Hy không biết nên nói như thế nào.