Tác giả: Mục Cảnh Thiên
Thể loại: Ngôn tình, ngược
Chương 117: Lái xe rời khỏi nơi đây
Lúc này Mục Cảnh Thiên nhanh chóng bước vào tiệm thuốc, bản thân hắn cũng không biết nên mua loại thuốc nào cho phù hợp, chỉ có thể tùy tiện lấy hai bình thuốc giảm đau, sau đó lại mua thêm một chai nước suối; sau khi thanh toán tiền liền chạy nhanh ra ngoài. Khi đến trước chiếc xe, lập tức mở cửa nói: “Thuốc đã mua được rồi...” vẫn chưa dứt lời, chỉ thấy bên trong xe không một bóng người, Mục Cảnh Thiên đột nhiên sững người.
Mục Cảnh Thiên đứng bất động trước xe, một tay cầm túi thuốc một tay cầm chai nước suối, biểu cảm trên mặt không từ ngữ nào diễn tả được.
Giây phút này, hắn như đột nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Đáng chết!” cơ mặt co rút, tức giận không ngừng, ánh mắt lóe lên tia lửa lạnh lùng ác liệt.
Cuối cùng, Mục Cảnh Thiên hung hăng ném chai nước suối trong tay xuống đất!
Hạ Tử Hy!!!
Lần này, cô chết chắc rồi! Trong lòng Mục Cảnh Thiên tức giận gào thét!
Hận không thể ngay lập tức gặp mặt người phụ nữ đó sau đó cắn chết cô!
Lúc này, Hạ Tử Hy đang ngòi trong xe taxi, không nhịn được hắt xì một hơi.
Cô hiện tại nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được, sau khi Mục Cảnh Thiên bước ra khỏi tiệm thuốc phát hiện cô đã không còn trên xe sẽ có biểu cảm như thế nào!
Có lẽ, ý nghĩ muốn giết cô cũng đã xuất hiện rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy lập tức lắc đầu, không dám tiếp tục tưởng tượng.
Mặc kệ vì lý do gì, mục đích của cô cũng chỉ là bảo vệ bản thân, còn về Mục Cảnh Thiên ngày hôm nay hắn
như đã đánh mất toàn bộ lý trí.
Hiện tại hai người bọn họ đều cần phải bình tĩnh lại, đúng vậy, điều hai người bọn họ cần nhất chính là tự giữ bình tĩnh.
Nghĩ đến đây, Hạ Tử Hy thở phào nhẹ nhõm, ngồi im trong xe tiếp tục suy nghĩ kế sách đối phó sau này.
Cô nên sớm dự đoán được kết quả sẽ xảy ra, chỉ có phản ứng của Mục Cảnh Thiên ngày hôm nay lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang bực bội ngồi trong xe; đáng chết, không nghĩ rằng bản thân lại bị người phụ nữ đó
tiếp tục lừa gạt!
Nghĩ đến đây, nắm tay của hắn tức giận đập lên vô lăng xe.
Hạ Tử Hy, tốt nhất đừng để tôi gặp cô!
Vừa lúc này, điện thoại của Mục Cảnh Thiên vang lên.
Sau khi nhìn thấy số gọi đến, hắn nhíu mày, vô cùng không tình nguyện bắt máy.
“Alo, ba...” giọng điệu lúc này của Mục Cảnh Thiên có thể nghe ra chút bưc bôi.
“Tên tiểu tử này, ta nghe nói Hạ Tử Hy đã quay về?” đầu dây bên kia tất nhiên là ba ruột của Mục Cảnh Thiên, Mục Trăn.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhíu mày thắc mắc: “Ba làm sao biết được?”
“Không cần lo đến làm sao ta biết được, Hạ Tử Hy đang ở đâu? Tôi nói cho anh biết, con bé là một người con gái rất tốt, khó khăn lắm con bé mới quay trở về nước, nếu anh dám làm gì nó, tôi sẽ không tha cho anh đâu!” giọng nói nghiêm khắc của Mục Trăn vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
Người con gái tốt?
Người con gái tốt sẽ lừa hắn hết lần này đến lần khác?
Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Cô ta tuyệt đối chính là người phụ nữ lòng dạ thâm sâu, vậy mà lại lừa gạt hắn hết lần này đến lần khác!
Cũng không biết ông già ở nhà tại sao lại đối xử tốt với cô ta như vậy!
Việc ly hôn vào hai năm trước, sau khi bị ông phát hiện liền hung hăng giáo huấn hắn một trận.
Ban đầu, Mục Trăn kiên quyết bắt ép hắn phải cưới Hạ Tử Hy, vì không còn cách nào khác hắn chỉ đành đòng
ý!
Người nào không rõ, sẽ cho rằng Hạ Tử Hy đã cho Mục Trăn uống bùa mê thuốc lú gì rồi.
“Con biết rồi!” Mục Cảnh Thiên không kiên nhẫn trả lời một tiếng.
“Ngày khác dẫn con bé về gặp ta!” Mục Trăn mạnh mẽ đưa ra yêu cầu.
“Chuyện này nói sau đi!” Mục Cảnh Thiên một chút kiên nhẫn cũng không có, tùy tiện trả lời ông; “Con có chuyện cần phải giải quyết, cúp máy trước đây!” vừa dứt lời, cũng không cho Mục Trăn cơ hội lên tiếng liền quyết đoán tắt máy.