Khi bọn họ bước ra ngoài, đã có xe chờ sẵn bên ngoài, hai người sau khi lên xe liền trực tiếp xuất phát đến Hạ gia.
Ký giả trước Hạ gia cũng không ít, có thể nói không lọt một con kiến, đều gào thét kêu bọn họ ra ngoài nhưng cánh cổng vẫn đóng chặt, không hề có ý bước ra ngoài nhận phỏng vấn.
Có điều vẫn may mắn Hạ gia có cửa sau, cũng đã có quản gia đang chờ cách đó không xa, trực tiếp tiến vào từ cửa sau như vậy ký giả cũng sẽ không phát hiện.
Trong phòng khách.
Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đều ngồi bên trong.
Điều khiến Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân kinh ngạc chính là không nghĩ đến Hạ Tử Hy đã biết được sự thật từ sớm.
“Thật ra chuyện này cũng là ba
không đúng, vẫn luôn che dấu con, cũng vì chúng ta không biết nên mở lời như thế nào!” Hạ Thiên có vài phần hối lỗi nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy trong nhất thời giải tỏa, khóe môi cô nhếch lên: “Ba, bất kể con biết sớm hay muộn thì con vẫn là con gái của ba, không lẽ ba cảm thấy sau khi con biết được sẽ có gì thay đổi sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nghe thấy những lời này của Hạ Tử Hy, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đưa mắt nhìn nhau, bọn họn tất nhiên sẽ không có gì thay đổi, cũng như từ khi bắt đầu biết
cô không phải con gái ruột, hai người vẫn không phải luôn xem cô như con gái ruột sao, bọn họ chính là sợ cô có suy nghĩ khác.
“Tất nhiên sẽ không!” Hứa Vy Nhân lên tiếng, “mẹ…mẹ chính là sợ con sẽ trách chúng ta, cho nên vẫn luôn không nói cho con biết sự thật!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ba mẹ, thật xin lỗi, là do con lúc nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hiện tại con chỉ muốn nói cho hai người biết, bất kể xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ là con gái của hai người, chuyện này không cách nào thay
đổi!” Hạ Tử Hy vô cùng chân thành nói.
Nghe đến đây, Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân đưa mắt nhìn nhau, chuyện lo lắng không hề xảy ra, trong lòng bọn họ nói không nên bất kỳ cảm xúc nào.
“Tiểu Hy…” Hứa Vy Nhân vươn tay ôm lấy Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy cũng ôm lấy bà.
Đã nhiều năm như vậy, bí mật đè chặt trong lòng, cuối cùng đã được hóa giải, nhất thời cảm nhận được sự thoải mái trước giờ chưa từng có.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ, khóe môi cũng nhếch lên.
Cùng ký giả phỏng vấn chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ có thể hòa thuận đồng lòng, đây mới là chuyện quan trọng nhất.