“Chính là anh ấy trước đây đã từng thích một người con gái!”
“Chuyện này rất binh thường, đàn ông ai mà chưa từng thích qua người khác!”
“Nhưng mà người đó…anh ấy đã thích hơn mười năm!” An Nhược Mạn nói.
Chuyện này vẫn có chút khơi gợi lòng tò mò cùa Huống Thiên
Hựu.
Cùng một giới, mặc dù Hạ Tử Dục cùng anh giao tiếp không nhiều, nhưng ít nhiều cũng đã từng đăng tin liên quan đến anh, Hạ Tử Dục từng có bạn gái, nhưng chỉ được vài ngày liền chia tay.
Hiện tại đột nhiên nghe được tin tức như vậy, anh vẫn có chút kinh ngạc.
“Ồ? Vậy sao? Là ai, anh thật sự chưa từng nghe qua!” Huống Thiên Hựu hiếm khi tò mò hỏi.
An Nhược Mạn nhìn anh: “Là ai anh đừng quan tâm!”
Lời nói này, ngược lại khiến Huống Thiên Hựu không ngừng tường tượng: “Xem ra là người anh quen biết?”
An Nhược Mạn như thế nào lại có cảm giác đã lọt vào bẫy của anh.
“Không, không quen biết!”
“Từ nhỏ chỉ cần em nói dối liền căng thẳng!”
An Nhược Mạn:
“Mười mấy năm…” Huống Thiên Hựu suy nghĩ, ánh mắt đánh giá nhìn An Nhược Mạn, thần sắc của cô có chút căng thẳng, uống caíé.
“Anh và em đều quen, hơn nữa không được nói ra…” nói đến đây, chân mày nhíu chặt, “Không lẽ là…” lời nói đến môi, anh cũng không nói thành lời, chỉ là ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn tiếp tục uống café, che đậy sự căng thẳng của bản thân: “Anh đừng đoán bậy!”
Cô càng nói như vậy, Huống Thiên Hựu càng thêm khẳng định.
Mười mấy năm thì cũng có một minh người con gái đó là phù hợp nhất.
Anh hiện tại đã hiểu rõ, tại sao An Nhược Mạn lại khó lòng chấp nhận như vậy.
“Chuyện này Cảnh Thiên có biết không?” Huống Thiên Hựu hỏi.
An Nhược Mạn khẽ ho, cô thật sự không nghĩ đến Huống Thiên Hựu lại có thể đoán ra được.
Đến hiện tại nếu còn phủ nhận thì quả thật có chút giả tạo.
Cuối cùng chỉ đành gật đầu ngầm thừa nhận.
Chuyện này càng khiến cho Huống Thiên Hựu càng thêm kinh ngạc.