Hai người vẫn không nhúc nhích, giữ vững động tác vừa rồi; lúc này Đô Đô lên tiếng: “Anh…hiện tại có thể đứng lên không?”
A Thuật nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười, lúc này mới buông cô ra.
Đô Đô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ánh mắt nhìn truyền hình trước mặt, vẫn có chút ngượng ngùng.
“Chuyện là…” Đô Đô lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Ngày hôm đó, những lời em nói khi uống say…”
“Những lời gì?”
“Chính là đêm hôm đó..Đô Đô đột nhiên xoay người nhìn A Thuật nhưng lời chỉ nói được một nửa liền nhịn xuống nhìn anh, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.
A Thuật ngược lại nhướng mày nhìn cô: “Hả? Lời gì?”
Đô Đô lắc đầu: “Không có, không có, không có gì cả!”
A Thuật nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Đô Đô ngược lại nhìn trái cây đang đặt trên bàn, cầm lên ăn: “Không có, không có, thật sự
không có gì cả…” cô vừa ăn vừa giải thích.
Có lẽ, có lẽ, A Thuật cũng đã uống say, căn bản không nhớ rõ, cô tại sao phải tự mờ lời trước chứ!
“ừ, không có gi, không có gi cả…” Đô Đô tiếp tục nói.
A Thuật ngồi một bên, nhìn hành động của cô, mỗi một ánh mắt, động tác, đều đặc biệt đáng yêu.
Anh cũng mỉm cười, cầm lấy trái cây trên bàn ăn: “Thật sự không tệ…”
“Hả?”
“Mùi vị trái cây không tệ…”
Đô Đô nhìn A Thuật cũng ăn trái cây liền gật đầu: “ừ, quả thật không tệ…”
Chỉ là không biết vì lý do gì, trái tim cô vẫn không ngừng điên cuồng đập loạn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng!
Chính vào lúc này, điện thoại Đô Đô liền vang lên, đây rõ ràng chính là điện thoại cứu mạng mà, Đô Đô nhanh chóng nghe máy.
“Alo, Tiểu Hy…”
“Là điện thoại của Tiểu Hy, em trở về phòng trước đây!” dứt lời, đặt trái cây xuống, Đô Đô liền nhanh chóng bước trở về phòng.