“Chuyện này…” Hứa Vy Nhân ngây người, nếu như không nói, chỉ sợ bọn họ hiểu lầm Hạ gia không quan tâm đến Nhược Mạn, đơn giàn liền nói ra sự thật: “Đêm qua Nhược Mạn xảy ra tai nạn giao thông phải nhập viện, Tử
Dục truyền máu rất nhiều, hơn nữa lại chăm sóc một đêm, sáng nay khi tôi đến, hai đứa vẫn đang tranh cãi một trận, Tử Dục hiện tại đã đến công ty, muộn một chút sẽ ghé qua!”
Chuyện này…
An Mạc Thiên cùng Vân Ý đưa mắt nhìn nhau, chuyện này quả thật không tiện nói.
“Bỏ đi, chuyện giữa hai đứa vẫn nên để chúng tự giải quyết, chúng ta cũng không chen lời vào được!” An Mạc Thiên nói.
Vân ý gật đầu, dù cho đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, dù sao hiện tại cũng đã kết hôn, làm bất kỳ chuyện gi cũng phải suy tính cho sau này mới được.
ở lại bệnh viện một lát, An Mạc Thiên liền trở về trước, Vân Ý ở lại chăm sóc cho An Nhược Mạn.
Lúc ban đầu cô vẫn không muốn ăn uống gì nhưng dù sao Vân Ý cũng đang ờ đây, An Nhược Mạn ít nhiều gì cũng ăn vào một chút.
Cho đến khi gần đến bữa trưa, Hạ Tử Hy ghé đến thăm.
Trong tay cầm bó hoa, còn có chút đồ bổ do dì Lý tự tay hầm.
Giống như sớm đoán được cảm xúc của An Nhược Mạn không ổn định, Mục Cảnh Thiên vẫn kiên quyết cùng cô đến đây.
Án tượng Vân Ý đối với Hạ Tử Hy cũng khá tốt, vẫn luôn cảm giác, khí chất bất phàm, hơn nữa cách ăn nói luôn khiến người khác cảm thấy khâm phục.
Hơn nữa còn cùng Mục Cảnh Thiên kết hôn, thân phận của Mục Cảnh Thiên ở thành phố A này có thể xem như là đứng đầu,
cho nên đối với hai người bọn họ tự nhiên cũng thêm phần khách khí.
“Chị dâu, em đến thăm chị đây; bác gái, bác cũng ờ đây, thật ngại quá, cháu đến muộn!” Hạ Tử Hy nhìn bọn họ nhàn nhạt nói.
Mục Cảnh Thiên đứng phía sau, mặc dù không lên tiếng, nhưng khí thế vốn có chính là khiến cho người khác không cách nào ngó lơ được.
“Không muộn, người đến là đã có lòng rồi!” Vân Ý mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Mục Cảnh
Thiên đang đứng phía sau cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười, nhìn An Nhược Mạn đang nằm trên giường, ánh mắt lạnh lẽo, xa lạ, xa cách, giống như người chị dâu đáng yêu trước đây rõ ràng chính là hai người khác nhau.
Có thể trong nhất thời khiến một người thay đổi, có đôi khi, ma lực của tình yêu quả thật không thể xem thường.
Cô đặt đồ đạc xuống: “Em cho người hầm chút đồ bổ, chị dâu, chị có muốn uống một chút không?” Hạ Từ Hy nhìn cô hỏi.