“Nhược Mạn, sức khỏe của con vẫn chưa bình phục, trước mắt đừng kích động, nếu như con không muốn ăn những thứ này, mẹ đã bảo dì Lý hầm canh gà mang đến, con có thể ăn một chút!”
Vừa nói, Hứa Vy Nhân liền lập tức múc ra cho cô.
“Không cần đâu!” An Nhược Mạn lạnh lùng nói, “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!” vừa dứt lời, cô trực tiếp nằm xuống, lưng xoay về phía Hứa Vy Nhân.
Còn Hứa Vy Nhân đứng sang
một bên, nhìn cô rất lâu mới lên tiếng: “Vậy thì được, con khi nào muốn uống thì nói với mẹ một tiếng!” vừa nói, bà liền thu dọn những mảnh vỡ dưới nền đất.
Nhìn thấy An Nhược Mạn nằm bất động, Hứa Vy Nhân cũng không bước lên nói thêm điều gì, cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa phòng gọi điện thoại.
“Alo, Tử Dục, con đến công ty hay chưa?” Hứa Vy Nhân hỏi.
“Vâng, đã đến rồi!”
“Không bằng con hôm nay trở về nghỉ ngơi một ngày, đêm qua truyền nhiều máu như vậy cho Nhược Mạn, lại chăm sóc con bé một đêm, nếu cứ tiếp tục như vậy, làm sao có thể gắng gượng được?”
“Mẹ, con không sao cả, mẹ cứ yên tâm!”
“Mẹ có bảo di Lý hầm canh gà cho Nhược Mạn, cũng để một phần cho con, lát nữa mẹ sẽ bảo người mang đến công ty!”
“Vâng!”
“Nhược Mạn như thế nào rồi?” ngây người, Hạ Tử Dục vẫn lên tiếng hỏi.
“Hiện tại đang nghỉ ngơi, con cứ yên tâm, nơi này vẫn có mẹ!”
“Vâng!”
Đơn giản trò chuyện vài câu liền ngắt máy.
Cuộc điện thoại giữa Hứa Vy Nhân cùng Hạ Tử Dục, mặc dù An Nhược Mạn không nghe thấy Hạ Từ Dục nói gì, nhưng lại nghe rõ những lời của Hứa Vy Nhân.
Hạ Tử Dục đêm qua truyền rất nhiều máu cho cô sao?
Còn ở lại nơi này chăm sóc cô cả đêm sao?
Không biết vì sao, chỉ cần nghe đến đây, trong lòng An Nhược Mạn lại càng thêm bối rối.
Cho đến tận khi hai vợ chồng An thị đến.