ở bệnh viện hơn một tiếng đồng hồ, lúc này bị một cuộc điện thoại hối thúc rời đi.
Sau khi cô rời khỏi, Khả Khả cũng đi theo.
Hạ Tử Hy sau khi hoàn tất kiểm tra, xác định được không có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần ở lại một đêm tại bệnh viện để quan sát liền có thể xuất viện.
May mắn, vết dao cũng không quá sâu, nếu không thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vinh Cẩm đang dùng bữa, A Hoa đứng một bên: “Anh Vinh, anh cảm thấy như thế nào? Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra hay không?”
Vinh Cẩm lắc đầu, dù cho một ngày đã trôi qua, nhưng sắc mặt của ông vẫn có chút trắng bệch.
Nếu như không phải vì nguyên nhân sức khỏe, e rằng ông cũng không rút khỏi giới xã hội đen sớm như vậy, những năm nay, vẫn nỗ lực điều dưỡng, đêm hôm qua người hiến máu không đến, ông vẫn luôn yêu cầu y tá rút nhiều máu hơn, đến mức không
kiềm chế được yêu cầu y tá không ngừng rút máu.
Nếu như không phải do y tá ngăn cản kịp thời, hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Không sao!”
Chính vào lúc này, đầu bếp từ bên trong bước ra, mang theo một chén thức ăn, vị đầu bếp này do A Hoa đặc biệt tìm đến cho Vinh Cẩm, chuyên phụ trách ẩm thực cùng dinh dưỡng cho ông.
“Đây là thức ăn có tác dụng bù máu, Vinh tiên sinh có thể uống
nhiều một chút!” đầu bếp nói.
Vinh Cẩm gật đầu, sau đó nâng chên canh trên mặt uống vài ngụm, đối với sức khỏe của mình, ông từ trước đến giờ đều không keo kiệt trong vấn đề chăm sóc bản thân, chỉ cần là thứ có công dụng, ông cũng sẽ không để người bên cạnh phải lo lắng.
A Hoa đứng một bên nhìn, trong lòng giống như bình ngũ vị, nói không nên cảm giác.
Vinh Cẩm đặt chén canh xuống, nhìn A Hoa: “Đúng rồi, Tiểu Hy như thế nào rồi?”
“Hiện tại đã không còn vấn đề gì, cũng không tồn thương đến xương cốt, ngày mai có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng rồi!” A Hoa nói.
Vinh Cẩm lúc này mới yên tâm gật đầu: “Còn người kia như thế nào?”
Người Vinh cẩm nhắc đến chính là Lục Tiêu An, chuyện này A Hoa hiểu rõ.
“Tất cả tội chứng của anh ta đã được Mục Cảnh Thiên giao nộp lên trên, chỉ sợ lần này nhất định sẽ phải ngồi tù!”
Nghe thấy tin tức này, Vinh cẩm lúc này mới trở nên yên tâm hơn: “Điều tra xem nhà anh ta còn có những ai!”
A Hoa gật đầu: “Vâng!”
Nhiều năm lăn lộn bên ngoài, ông sợ rằng người nhà của Lục Tiêu An sẽ gây phiền phức đến cho Hạ Tử Hy, cho nên những chuyện này ông đều sẽ suy nghĩ chu đáo cho cô.
Khi biết rằng Hạ Tử Hy không có chuyện gì, Vinh cẩm lúc này mới trở nên yên tâm, cũng có khẩu vị tiếp tục ăn uống.
“Anh Vinh, có cần tôi tặng ít đồ qua đó không?”
Nhắc đến chuyện này, động tác gắp thức ăn của Vinh cẩm thoáng dừng lại, nhớ đến những lời đã nói ở bệnh viện ngày hôm đó, e rằng anh ta đã có nghi ngờ.
Mục Cảnh Thiên là loại người vừa nhạy cảm vừa thông minh, đoán được cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Cho nên hiện tại vẫn không phải thời điểm.
“Không cần đâu!” Vinh cẩm lên
tiếng, “Mục Cảnh Thiên hiện tại đã nghi ngờ, tạm ngưng một khoảng thời gian rồi nói!”
A Hoa gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Đối với chuyện hiến máu.
Kinh ngạc nhất không ai khác ngoài hai vợ chồng Hạ thị, còn có Mục Trăn.
Hai vợ chồng Hạ thị không biết được mối quan hệ giữa Vinh Cẩm cùng Hạ Tử Hy, người biết được nhiều nhất cũng chỉ có Mục
Trăn.