Nhìn thấy Ngưng Tích không lên tiếng, Hạ Tử Hy tiếp tục nói: “Đây là tấm hình sáng nay chị chụp được, sau đó theo những gì chị biết, công ty Lục Tiêu An đang nợ rất nhiều tiền, tiền vốn lưu động không luân chuyển được, không còn cách nào khác chỉ đành tiếp cận những người phụ nữ có tiền, lợi dụng bọn họ, sau đó lừa gạt bọn họ đầu tư!”
“Chị ăn nói bậy bạ gì vậy, tiên vôn công ty anh ấy có vấn đề, cũng vì em trai anh ấy thua lỗ cổ phiếu,
anh ấy vi trả nợ cho em trai nên mới làm như vậy!”
“Em trai sao?” Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó bật cười: “Em trai của anh ta một năm trước vì sử dụng ma túy đã bị bắt!”
Ngưng Tích triệt để chết lặng.
Cho nên những gì Lục Tiêu An nói đều là lừa gạt cô sao?
“Chị làm sao biết được?”
“Ngày đầu tiên em giới thiệu cho hai người chúng ta quen biết, Cảnh Thiên sớm đã điều tra anh
ta rồi, vốn dĩ cho rằng nguồn tiền công ty của anh ta có vấn đề, nhưng không nghĩ đến anh ta lại kinh tởm đến mức dùng tình cảm lừa gạt đầu từ!” Hạ Tử Hy nói.
Không thể tin được ngước mắt nhìn Hạ Tử Hy, mặc dù không nói bất kỳ điều gì, nhưng Hạ Tử Hy có thể nhận ra cô ấy đã bắt đầu xao động, đã nghi ngờ.
“Ngưng Tích, bất kể giữa em cùng chị, cùng Cảnh Thiên xảy ra chuyện gì, nhưng em vẫn nên rõ ràng một chuyện, dù cho em cùng Mục Cảnh Thiên không phải là người yêu của nhau, nhưng
anh ấy sẽ không làm chuyện hại em!” cô nhất mạnh từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói với Ngưng Tích.
Còn Ngưng Tích ngược lại ngồi im bất động, qua một lúc lâu vẫn không quên lên tiếng.
“Nếu như để tôi biết được, tấm hình này của chị là giả, vậy thì tôi tuyệt đối không buông tha cho chị!”
Hạ Tử Hy cười nhạt: “Chuyện này không phải chị nói như thế nào sẽ diễn ra như vậy, em có thể tự mình đi điều tra!”
“Không cần..” Ngưng Tích lên tiếng, đột nhiên cảm giác có chút khó lòng tiếp nhận.
Trong lòng nói không nên hốt hoảng, quả thật lòng tốt anh ta đối với cô, vốn dĩ khiến cô có chút khó lòng tin tường, còn hiện tại khi nghe thấy tin tức này, cô đã có chút sợ hãi.
Chậm chạp quay đầu lại nhìn Hạ Từ Hy, qua một lúc lâu, cô lên tiếng: “Vậy, vậy tôi phải làm gì đây?”
“Hiện tại cách tốt nhất chính là rời xa Lục Tiêu An!” Hạ Tử Hy nói.
Ngưng Tích chân mày nhíu chặt, có chút do dự.
“Ngưng Tích, nếu như Lục Tiêu An thật sự là loại người như vậy, khi anh ta không đạt được mục đích, anh ta sẽ không từ bỏ đâu, một con người có lòng dạ như vậy không biết có thể làm ra được chuyện gì đâu!” Hạ Tử Hy nói.
Vốn dĩ Ngưng Tích đã không muốn ở căn chung cư kia, hiện tại Hạ Tử Hy lại nói như vậy, vô càng có lý do rời khỏi, liền gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay về thu dọn hành lý!”
Hạ Tử Hy cũng suy nghĩ một lát: “Tôi đi cùng cô!”
Ngưng Tích có chút kỳ quái nhìn cô: “Cô không tức giận sao?”
“Không cần thiết!” cô trả lời.
Ngưng Tích cũng không biết nên nói gì mới tốt, sau đó hai người liền rời khỏi, quay về căn chung cư để Ngưng Tích lấy hành lý.
Hạ Tử Hy làm nhiệm vụ tài xế, hai người trên đường cũng rất ít trò chuyện, cho đến khi đến dưới lầu chung cư, Ngưng Tích mới lên tiếng: “Đến rồi, tôi lên nhà
trước đây!”
“Chị ở nơi này đợi em, nếu có gì cần thì cứ gọi điện thoại cho chị!”
Ngưng Tích đưa mắt nhìn cô, gật đầu, sau đó trực tiếp bước lên.
Thời gian buổi chiều, mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi, Hạ Tử Hy ngồi trong xe, đưa mắt nhìn lên lầu.
Suy nghĩ một lát liền lấy điện thoại gọi cho Mục Cảnh Thiên.
“Như thế nào rồi?”