Nhìn hai người bọn họ nắm tay đối phương, khung cảnh này đặc biệt chói mắt.
Còn Mục Cảnh Thiên vừa bước vào, khi nhìn thấy hành lý trong tay cô, đôi mắt lanh lợi liếc qua: “Em muốn đi đâu?” anh hỏi.
“Ngưng Tích nói muốn dọn ra ngoài!” Mục lão thái thái giải thích.
Ánh mắt tập trung nhìn về phía cô: “Em muốn dọn ra sống chung cùng Lục Tiêu An?” khi anh bước vào đây đã nhìn thấy xe của Lục Tiêu An đang dừng bên ngoài.
Ngưng Tích không nghĩ đến anh sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn thuận theo lời anh hỏi mà trả lời: “ừ, đúng vậy!”
Mục Cảnh Thiên cảm thấy cũng có chút kỳ quái, quyết định của Ngưng Tích có chút quá vội vàng.
Mục Cảnh Thiên đứng im, đôi mắt thâm sâu liếc mắt nhìn anh: “Quyết định rồi?”
“Đồ đạc cũng đã thu xếp xong!”
“Có cần tiễn em không?”
Ngưng Tích:
Cảm nhận được trái tim mình đang chìm xuống, không lẽ thật sự không chút nào để ý hay sao?
Khóe môi Ngưng Tích nhếch lên một nụ cười: “Không cần đâu, Tiêu An đang ở bên ngoài đợi em!”
“Được, nếu đã như vậy, chăm sóc tốt cho bản thân!” anh lên tiếng.
Ngưng Tích: “Nhất định rồi!”
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, Ngưng Tích lên tiếng: “Em đi trước đây!” dứt lời, liền cầm lấy hành lý, bước ra khỏi cửa nhà Mục gia.
Sau khi nhìn thấy cô rời khỏi, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Như vậy có ổn không?”
“Nếu như cô ấy đã muốn làm như
vậy, tại sao không thành toàn cho cô ấy, dù sao cô ấy hiện tại cũng không còn là một đứa con nít nữa, cũng nên tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình, nếu như cô ấy muốn như vậy, vậy thì cứ để mặc cô ấy!” Mục Cảnh Thiên từ tốn nói, không đau sẽ không ghi nhớ.
Lục Tiêu An là dạng người như thế nào, vẫn nên để cô ấy tự mình nhìn rõ, nếu không bất kể anh nói điều gì, cũng chỉ khiến cô kiếm chuyện thêm mà thôi.
Mục Cảnh Thiên nếu đã nói như vậy, Hạ Tử Hy cũng không còn gì
để nói, đối với chuyện liên quan đến Ngưng Tích, anh chính là người có quyền lên tiếng nhất, nếu như anh đã quyết định như vậy, vậy thì thuận theo tự nhiên vậy.
“Được rồi, hai đứa khó khăn lắm mới trờ về một lần, mau nói cho bà nội biết các cháu đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Mục lão thái thái hỏi, cũng không vì việc Ngưng Tích rời khỏi đây mà không vui, hiện tại tâm tư của bà toàn bộ đều đặt trên chuyện này.
Nhắc đến việc tổ chức đám cưới, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Mọi chuyện
đều rất tốt, bà nội người cứ yên tâm!”
“Mọi chuyện cứ giao cho Cảnh Thiên, cháu hiện tại đang mai thai, vẫn nên chú ý đến sức khỏe!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nhất định rồi, bà nội cứ yên tâm!”
Lập trường của Lục Tiêu An cùng Mục Cảnh Thiên bất đồng, tính cách cũng không hòa hợp, cũng vì tránh đụng chạm, cho nên vừa rồi không cùng tiến vào, nhưng
sau khi nhìn thấy Ngưng Tích bước ra ngoài, anh lúc này vô cùng vui mừng, lập tức đẩy cửa xe bước xuống.
“Như thế nào?” Lục Tiêu An hỏi, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ hối hận.