Chương 394:
“Đồ ăn đến rồi đây!” Mục Cảnh Thiên nói, sau đó cầm đồ ăn đặt trước mặt Hạ ‘Tử Hy.
Những đồ hắn mua chủ yếu là các loại cháo.
Hạ Tử Hy nhìn hắn nghỉ hoặc hỏi lại: “Chỉ có những thứ này?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Tại sao chỉ toàn là cháo?”
“Cô không phải là bệnh nhân hay sao? Bệnh nhân phải ăn cháo mới tốt!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Hạ Tử Hy nhíu mày hỏi: “Mục Cảnh Thiên, có phải anh xem quá nhiều phim truyền hình tám giờ rôi hay không?”
“Có ý gì?”
“Anh có phải xem trên truyền hình, mỗi khi có người bệnh thì chỉ cần ăn cháo là được?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Anh có phải xem trên truyền hình, mỗi khi có người bệnh thỉ chỉ cần ăn cháo là được?” Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Hy vừa dút lời, vốn dĩ cho rằng Mục Cảnh Thiên sau khi nghe xong sẽ tức giận bỏ đi, nhưng không nghĩ răng anh ta vậy mà lại ngây thơ nhìn cô hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Giây phút này, Hạ Tử Hy có cảm giác nhức Mậu hoa mắt. Thì ra loại người tỉnh anh như Mục Cảnh Thiên, cũng có lúc phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Nhìn khuôn mặt ngờ ng hệch của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhất thời không nhịn được bật cười ra tiếng, cười ngả nghiêng trên giường bệnh. Nhưng nụ cười này của cô đôi với Mục Cảnh Thiên, hoàn toàn chính là đang cười chế giễu hắn.
“Cô đang cười cái gì?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô không vui nói.
Đọc full miễn phí trên app truyện hola nhé cả nhà! Hạ Tử Hy lắc đầu nói: “Mục tổng, anh thật sự là không ăn khói lửa nhân gian! Ha ha ha…”
Mục Cảnh Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thây Hạ Tử Hy cười thành bộ dạng như vậy, không giông như trước đây, bát kể làm chuyện gì hoặc là nở nụ cười như thê nào cũng đêu tạo cho người khác một cảm giác vô cùng bình thản, tự nhiên, nhưng hiện tại thì…cảm xúc một lời, khó nói hết đang lượn lò trên tim hắn.
“Có gì đáng cười hay sao? Ăn cháo có gì Ì không tốt chứ? Nếu cô không ăn thì cứ vứt đi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền có ý cầm lên đem vứt đi.
“Ây, đợi đãi” lúc này, Hạ Tử Hy lập tức ngừng cười, vươn tay ngăn cản lại Mục Cảnh Thiên; “Vật cái gì mà vất? Không biết như vậy là lãng phí hay saol”
“Nhìn dáng vẻ chê bai của cô, còn ăn cái gì nữal” Mục Cảnh Thiên bât mãn lên tiêng.
“Tôi không chê bai, tôi chỉ cảm thấy…