Chương 332:
“Nguyên nhân do em sao?” Lăng Tiêu Vân nhìn hắn hỏi: “Cảnh Thiên, anh có biết hay không? Hiện tại bên ngoài đang bàn tán xôn xao về eml”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên liền nhìn cô hỏi: “Vì em? Cái gì vì em chứ?”
Nhìn ánh mắt của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân ngây người, trong nhất thời không biết nên nói điều gì mới là tốt nhất.
“Hiện tại người bên ngoài đều đang bàn tán, cũng vì giám đôc Vương phỏng vân em cho nên mới bị anh sa thải; Cảnh Thiên, anh làm như Vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm rằng anh vì em đi cửa sau nên mới ra quyết định như vậy!” Lăng Tiêu Vân nhân mạnh từng chữ nói.
“Vậy em thì sao? Em cho rằng như thê nào?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Lăng Tiêu Vân lúc này có chút bồi rôi, Mục Cảnh Thiên là người thông minh đến đâu, có những lời trong lúc vô ý cũng có thể bị anh ta dẫn dắt.
“Em không biết cho nên mới đến hỏi anhl” Lăng Tiêu Vân sắc mặt không tốt nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Nếu như giám đốc Vương không phải vì em là thiên kim tiêu thư của Tập đoàn Lăng thị hoặc là vì anh thì em cũng không cân phải lo lắng; nếu như là vì anh thì em càng không cân lo lắng làm gì, bởi vì em xứng đáng với danh tiếng này!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô từ tôn nói từng chữ một, xem ra lại lạnh nhạt cùng cực!
Nghe vậy, Lăng Tiêu Vân nhíu mày nói: “Cảnh Thiên, anh không tin em hay sao?”
“Hon nữa người khác nói vì em nên anh mới sa thải giám đốc Vương; Cảnh Vân nêu như em thật sự dựa vào năng lực của mình tiên vào Vân Duệ, sao lại còn sợ người khác nói ra nói vào? Em sớm muộn gì cũng sẽ dùng thực lực để chứng minh với bọn họ vậy cân gì phải sợ hãi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
Nghe đến điều này, Lăng Tiêu Vân ngây người, có chút rồi bời không biết nên nói gì mới tốt, suy nghĩ một lát liền gật đầu nói: “Em biết rồi!”
“Được!” Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Lăng Tiêu Vân ngước mắt nhìn hắn, cô cũng hiểu rằng Mục Cảnh Thiên khi làm việc đêu cực kỳ cân thận tỉ mi, nhưng không nghĩ rắng sự tình lại diễn ra theo hướng này, lúc này Lăng Tiêu Vân chỉ đành lên tiếng: “Em vần còn chút chuyện, ra ngoài trước đây!”
“Được!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng trả lời một tiêng sau đó Lăng Tiêu Vân liên xoay người rời khỏi.