Chương 300:
Tống Kỳ nhanh chân bước đến nhìn Hạ Tử Hy nói: “Em thế nào rồi, có bị thương ở đâu không?” Tống Kỳ lo lăng nhìn Hạ Tử Hy hỏi.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Không vấn đề gì, chỉ có điều là anh tại sao lại đến được đây?” Hạ Tử Hy hỏi, cô nhớ rõ ràng răng cô không hề thông báo cho bât kỳ ai vê việc mình nhập viện.
Mục Cảnh Thiên và Tống Kỳ từ trước đến nay bát hòa, nhát định sẽ không thông báo với Tổng Kỳ.
Lúc này, Mike trợ lý của Tông Kỳ đứng phía sau có chút không nhịn được nói: “Tổng giám đốc chúng ta đã ra sức tìm tung tích của Hạ tiêu thư liên tiếp mây ngày nay, đêm qua khi chúng tôi đuồi đến khu vực Nam Sơn thì nhận được tin tức Hạ tiểu thư đã được người khác giải cứu…sau đó Tổng giám đốc tiếp tục điều tra một đêm, mới đến được bệnh viện này!” Mike nói.
“Mike, được rồi! Không cần nói nữa!”
lúc này, Tổng Kỳ cắt ngang lời anh ta, Mike đứng phía sau, sau khi nghe Tống Kỳ lên tiếng liền im lặng.
Nhưng Hạ Tử Hy cũng đã hiểu rõ những lời này có ý gì. Xem ra, những ngày này ngoại trừ Mục Cảnh Thiên, đên cả MS) Kỳ cũng dốc Sức tìm kiếm cô. Trong khoảnh khắc, Hạ Tử Hy cũng không biết nên nói gì mới ổn thỏa, mắt nhìn Tống Kỳ, nhưng trong lòng lại gợn lên một cảm giác nói không nên.
“Tống Kỳ, cảm ơn anh!” ngàn vạn lời nói, Hạ Tử Hy cũng chỉ có thê nói ra lời này.
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Tông Kỳ bật cười, sau đó dịu dàng nhìn cô nói: “Chỉ cần em bình yên, không xảy ra bắt cứ chuyện gì; tất cả đêu xứng TH, Hạ Tử Hy gật đầu nói: “Em không sao hết, chỉ có chút vết thương nhỏ, khiến anh lo lắng rồi!”
Tống Kỳ mỉm cười, trơng ánh mắt tràn ngập tình cảm sâu đậm dành cho Hạ Tử Hy.
Nhìn hai người trước mặt mặt đưa mày lại, Mục Cảnh Thiên không vui nhíu mày, nhịn không được lên tiếng cắt ngang: “Tống tổng đúng thật là không nơi nào không đánh hơi được, kẻ nào không biết lại cho rằng ngài đây theo dõi phía sau chúng tôi!”
Lời này của Mục Cảnh Thiên vừa nói ra chính là có ý châm chọc khiêu khích.
Tống Kỳ sau khi nghe cậu nói này của anh ta, lập tức dời tầm mắt sang nhìn Mục Cảnh Thiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nếu như lần theo dấu vết thì tối hôm qua tôi nhất định đã xuất hiện ở đây!” dứt lời, hai người đàn ông trong căn phòng đều quan sát biểu cảm của đối phương.
Hạ Tử Hy đứng một bên đột nhiên có không xảy ra bắt cứ chuyện gì; tất cả đêu xứng TH, Hạ Tử Hy gật đầu nói: “Em không sao hết, chỉ có chút vết thương nhỏ, khiến anh lo lắng rồi!”
Tống Kỳ mỉm cười, trơng ánh mắt tràn ngập tình cảm sâu đậm dành cho Hạ Tử Hy.
Nhìn hai người trước mặt mặt đưa mày lại, Mục Cảnh Thiên không vui nhíu mày, nhịn không được lên tiếng cắt ngang: “Tống tổng đúng thật là không nơi nào không đánh hơi được, kẻ nào không biết lại cho rằng ngài đây theo dõi phía sau chúng tôi!”
Lời này của Mục Cảnh Thiên vừa nói ra chính là có ý châm chọc khiêu khích.