CHƯƠNG 30: TỬU LƯỢNG KÉM ,
Sau một hôi do dự, cuối cùng quyết định tự tìm cho
mình một lý do, sau khi xuống xe liền lập tức tiến vào
đặt một gian phòng bao liền rời khỏi, ngay khi vừa
bước đến trước cửa, đột nhiên cánh cửa bên cạnh bật
mở, một bóng người từ trong phòng chạy ra, hơn nữa,
còn trực tiếp lao vào người hắn.
Mục Cảnh Thiên vô thức đưa tay ra bắt lấy, một mùi
hương thơm ngát lan tỏa nhè nhẹ trong vòng tay, mái
tóc mềm mại tản ra trên người, đôi tay mềm mại
không xương ôm lấy, trái tim Mộ Cảnh Thiên cứ như
bị thứ gì đó chạm vào đột nhiên có chút chấn động.
Lúc này Hạ Tử Hy cũng quay đầu lại, sắc mặt đỏ
bừng, vừa nhìn thấy Mộ Cảnh Thiên, cô cũng có chút
kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây?”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Hạ Tử Hy đang được
anh ôm trong tay, “Cô đang làm gì ở đây?”
Hạ Tử Du tựa vào người anh, đôi mắt như nước sơn,
làn da trắng nõn, đường nét thanh tú, đặc biệt là hai
gò má ửng đỏ, nhìn tựa như đã uống say.
Nhưng bộ dáng hiện tại của cô, càng nhìn càng khiến
người khác say đăm.
“Hà tổng, Hà tổng sắp ra đến rồi!” Hạ Tử Hy căng thẳng nói.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên vang lên, mắt thấy cánh
cửa sắp bị người phía trong mở ra, Hạ Tử Hy có chút
choáng váng, không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc này Mục Cảnh Thiên đột nhiên kéo Hạ Tử
Hy trốn sang một bên, tiến vào một gian phòng bao khác.
Mục Cảnh Thiên dựa vào cánh cửa, còn Hạ Tử Hy
dựa vào người hắn, hai người áp sát vào nhau, không
phát ra bất kì âm thanh nào.
Lúc này, chỉ nghe được cánh cửa phía bên ngoài bị
người khác mở ra.
Sau đó nghe thấy những tiếng bước chân lộn xộn từ
bên ngoài truyền đến.
“Hà tổng, có chuyện gì vậy?” Một người lập tức chạy
đên hỏi thăm.
“Cô ta vậy mà dám lừa gạt tôi, lập tức cho người bắt
người phụ nữ kia về cho tôi!” Hà tổng tức giận hét lên
bên ngoài.
Trợ lý sau khi nghe câu nói này của ông ta, cũng
không dám hỏi nhiều, gật đầu rồi lập tức chạy đi tìm
Hạ Tử Hy.
Hà tổng lúc này đang đứng trước cửa, càng nghĩ càng
tức giận, lúc nãy ông ta đã gọi một cuộc điện thoại cho
vợ mình, bà ta đang cùng bạn bè đánh mạt chượt, căn
bản không giống như những gì Hạ Tử Hy nói với ông.
Cho nên ông có thể khẳng định, người phụ nữ ấy đã
cố ý nói những lời đó với ông.
Càng nghĩ càng tức giận, sau đó liền thở hồn hển rời khỏi.
Sau khi đã xác định ngoài cửa không còn bắt kỳ tiếng
động nào, hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Hạ Tử Hy đang dựa sát vào người Mục Cảnh
Thiên, khuôn mặt đỏ bừng, đầu có chút choáng váng.
Mục Cảnh Thiên cúi người nhìn người phụ nữ trước
mặt, môi hồng da trắng, làn da trắng nõn nà ửng
hồng, nhìn càng thêm mê người.
Cứ mãi nhìn Hạ Tử Hy như thế, trong lòng Mục Cảnh
Thiên đột nhiên có chút rung động.
“Cô sao rồi?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy lúc này dứt khoát đưa bản hợp đồng trên
tay cho Mục Cảnh Thiên, “Hợp đồng, tôi đã ký xong!”
Nhìn bản hợp đồng trong tay, Mục Cảnh Thiên bất
giác nhíu mày, xem ra người phụ nữ này vì bản hợp
đồng này, chuyện gì cũng không sợ.
Đột nhiên có chút tức giận.
“Xem ra cô vì bản hợp đồng này, chuyện gì cũng dám
làm!” Mục Cảnh Thiên châm chọc nói.
Nhưng hiện tại Hạ Tử Hy đã không thê nào nghe lọt
tai bất kỳ lời nào của hắn ta, từ từ rời khỏi vòng tay
của Mục Cảnh Thiên, “Hợp đồng đưa anh, tôi…đi
trước đây!”
Muốn đi?
Nhìn bộ dáng bước đi không vững của cô, còn có thể
đi được sao?
Mục Cảnh Thiên lập tức bước lên trước, một tay kéo
lấy Hạ Tử Hy, “Cô cảm tháy như thế nào rồi?”
Hạ Tử Hy bị kéo lại, đầu có chút choáng váng, phải
ngừng lại một lát để lầy sức, “Tôi thật sự không có
việc gì, chỉ uống một ly rượu mà thôi…”