Chương 122:
“Không phải là chuyện Hạ tiểu thư giả vờ xấu xí để gả cho cậu sao?” dì Lý buột miệng nói.
Giả vờ xấu xí?
Nghe đến đây, trong trí nhớ Mục Cảnh Thiên dần dần hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Hạ Tử Hy, bộ đồng phục màu xám xanh, đôi giày cao gót màu đen, mái tóc búi gọn sau gáy, trên mặt còn đeo một cặp mắt kiếng lỗi thời.
Khi cô gặp hắn chính là một bộ dạng không chút cảm xúc, khí chất lại âm u nặng nề, là một người phụ nữ bảo gì làm đó.
Tệ đến mức, hắn kêu cô cút xéo, cô cũng vô củng nghe lời mà lập tức biến đi.
Sau đó hắn đã kháng nghị mười ngày liên tiếp với Mục Trăn, nhưng cuối cùng cũng vô hiệu, không còn cách nào khác ngoài việc cưới Hạ Tử Hy.
Không tổ chức đám cưới, hai người bọn họ trực tiếp lãnh giấy kết hôn, cho nên tất cả người bên ngoài đều không biết Mục Cảnh Thiên hắn đã kết hôn!
Dù cho có những tin đồn được lan truyền khắp nơi, nhưng đều không thể xác định được tính chân thật của nó.
Mục Cảnh Thiên càng tuyệt đối không bao giờ chủ động nói với người khác việc hắn đã cưới một người vợ vừa xấu vừa nhàm chán, hơn nữa còn là người có dáng vẻ gái già lỗi thời.
Cho nên cũng chưa có một ai từng có cơ hội gặp qua người vợ trên danh nghĩa của Mục Cảnh Thiên.
Đến cuối cùng, cũng chỉ là những tin đồn bên ngoài, không chính xác.
Sự thật chính là, sau khi hai người bọn họ lãnh giấy kết hôn, Mục Cảnh Thiên chưa một ngày quay về căn biệt thự, cũng như chưa từng gặp qua Hạ Tử Hy.
Vì vậy, dù cho đã kết hôn một năm, Mục Cảnh Thiên cũng không cách nào nhớ rõ dáng vẻ của cô; đến mức kể cả tên cô là gì hắn cũng không biết.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên ngưng dòng suy nghĩ, khôi phục lại tâm trí; hắn dám chắc rằng tất cả những chuyện này đều do Hạ Tử Hy cố ý giả vờ mà ra!
*Dì Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” khoảnh khắc này Mục Cảnh Thiên nhìn sang dì Lý, nhấn mạnh từng chữ hỏi.
Không lẽ, không phải vì chuyện này mà tức giận sao?
Vậy vì nguyên nhân gì…?
Dì Lý suy nghĩ trong chốc lát, không lẽ bà đã lỡ lời rồi sao?
*Di… Dì cái gì cũng không biết” dì Lý căng thẳng nói.
“Dì Lý!” lúc này, Mục Cảnh Thiên gọi tên bà; dì Lý lúng túng đứng nhìn Mục Cảnh Thiên, trong lòng có chút khổ sở; nói cũng không được mà không nói cũng không hay.
“Di Lý, từ năm mười tuổi, dì đã bắt đầu chăm sóc cháu cho đến hiện tại; hiện nay cháu còn có thể tin tưởng dì được hay không?” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ: nói với bà.
Câu này của Mục Cảnh Thiên, cứng mềm đều có; dì Lý lại là một người dễ mềm lòng, làm sao không bị hắn thuyết phục.
Đến cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ dì Lý nói: ‘Được rồi, tôi nói cho cậu biết, chuyện thật ra là như thế này…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!