Có nói như thế nào thì Sở Trì Khanh cũng là cha ruột của anh, cùng nhau tiếp xúc trong khoảng thời gian gần đây đã dần dần giảm bớt sự nghi ngờ của anh đối với Sở Trì Khanh, không ngờ...
"Xoạch..."
Sở Vũ Hiên châm một điếu thuốc, anh dựa vào sofa xoa xoa huyệt thái dương, một lúc sau mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Sở Trì Khanh.
"Con trai, cái tên Đông gì gì đó, đã tra ra manh mối rồi sao?" Sở Trì Khanh vội vàng hỏi.
Sở Vũ Hiên im lặng, sau khi hút hai điếu thuốc thì anh mới mở miệng nói: "Không có... Khi nào ông trở về?”
"Ừ..." Sở Trì Khanh trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngày mốt... Con trai, rốt cuộc con đã điều tra được điều gì?"
Sở Vũ Hiên đứng dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài cửa: “Ngày mốt trở lại, trực tiếp đến chỗ của tôi.”
Sở Trì Khanh nghi hoặc: “Sao vậy?”
"Ha ha..." Sở Vũ Hiên cười nhạt: "Ông nhất định phải giúp tôi một việc." "Việc gì?"
"Đừng hỏi, ông nhất định có thể giúp được."
Sau khi Sở Vũ Hiên lạnh lùng nói một câu, anh cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho lão Nhị.
Mười phút sau, vị nhị thế tổ này xoay người bước vào và đi thẳng vào nhà kho.
Tên đội trưởng nhà họ Diệp đang dựa vào tường, anh ta mới vừa mơ màng ngủ thì nghe thấy có người đi vào, anh ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, run rẩy nhìn Sở Vũ Hiên.
Sở Vũ Hiên phớt lờ anh ta mà hung hăng đạp mấy cái lên người Tô Đông đang ngủ, cưỡng ép tên nghiện kia tỉnh ngủ.
"AI Sở... Cậu chủ Sở, anh..."
Sở Vũ Hiên làm động tác “suyt”, anh cười tà ác nói: “Tôi hỏi anh một câu, nếu cha anh hại chết mẹ anh, vậy anh sẽ làm gì ông ta?”
Tô Đông nghiện ngập đang trong cơn mê, hồi lâu mới phản ứng lại, anh ta run rẩy nói: "Tôi... tôi không biết."