Nửa giờ sau, Ngải Đạt Cảnh đến một câu lạc bộ, người đàn ông tên "Hắc Tử" đích thân đón anh ta ở cửa.
Hắc Tử xứng đáng với tên của mình, làn da của anh ta dường như nhiễm mực, trông anh ta hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo hoa hòe hoa sói và trông giống như một tên xã hội đen.
Đừng đánh giá thấp anh ta, tuy nói vẻ bề ngoài không xuất sắc, nhưng bản lĩnh không nhỏ, anh ta rất nổi tiếng trong thế giới ngầm Giang Thành, buôn bán dơ bẩn gì cũng làm và nổi danh là lòng dạ độc ác, đàn em dưới tay có hơn một trăm người, đều là cặn bã của xã hội chơi bời lêu lổng, hoặc là người đã ra tù.
“Lão Ngải!”
“Người anh em! Đã lâu không gặp!”
Hai người ôm nhau thân thiết, Hắc Tử trông có vẻ thần hồn điên đảo, có chút điên cuồng, tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, trông thế nào cũng không bình thường.
Ngải Đạt Cảnh không hề ngạc nhiên mà cười nói: "Anh lại cao lớn hơn rồi?”
Hắc Tử rung đùi đắc ý: "Đời này cứ vô tư đi! Hahaha...”
Sau khi cười một hồi, anh ta quay lại mắng mấy tên đàn em phía sau: "Con mẹ nó, đều không có giáo dục à! Người này chính là anh em tốt của tôi! Gọi đại ca đi"
“Đại ca!”
Hơn chục thanh niên đồng loạt cúi đầu thật sâu, khá ấn tượng.
Ngải Đạt Cảnh liên tục xua tay: "Đừng làm thế, tôi không chịu nổi đâu.”
Hắc Tử cười to, khoác tay lên vai Ngải Đạt Cảnh và nói: "Đi thôi, đi lên! Tôi sẽ sắp xếp “Tám nước liên quân” cho anh để anh có thể vui vẻ!"
Đám người ồn ào đi vào câu lạc bộ, đi đến đâu tất cả nhân viên câu lạc bộ đều cung kính chào hỏi Hắc Tử: "Anh Hắc!"
Bước vào phòng, Hắc Tử không thể chờ đợi được muốn cho quản lý mang gái vào, nhưng Ngải Đạt Cảnh vội vàng khuyên can nói: 'Đừng đừng đừng, người anh em, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, lát nữa gọi sau đi!"
Ban đầu Hắc Tử không nghe, nhưng khi nhìn thấy mặt Ngải Đạt Cảnh dường như trái phải không đối xứng, anh ta dụi mắt, nhìn kỹ hơn, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp! Anh bị người ta đánh à? Sao lại sưng thành như vậy?”
Ngải Đạt Cảnh thở dài, liếc mắt một vòng nhìn đàn em của Hắc Tử, muốn nói lại thôi.
Hắc Tử lập tức hiểu ý, vung tay lên: "Mấy người đi ra ngoài trước đi! Không gọi các người thì không ai được vào!”
Chờ sau khi đám đàn em rời đi, lúc này Ngải Đạt Cảnh mới lên tiếng: "Thành thật mà nói, người anh em, đêm nay tôi xảy ra chút chuyện, phỏng chừng sau này không thể sống sót được ở trong nước nữa."
“Hả?” Hắc Tử không thể tin nổi: "Anh? Không thể nào! Anh là nhân vật nổi tiếng số một số hai ở thủ đô mà lại không thể sống nổi nữa? Anh trai à, đừng đùa nữa!"
“Tôi lừa anh làm gì?” Ngải Đạt Cảnh nhăn nhó nói: "Có một số thông tin bẩn về tôi đã bị lộ. Lần này, ôi... tôi e rằng mọi chuyện đã xong rồi! Trên đường tới đây, tôi đã gọi điện cho thư ký để cho bọn họ bắt đầu rửa tiền, khi nào rửa xong tôi sẽ đến Mỹ”
Hắc Tử sửng sốt một lúc lâu, chửi má nó rồi nói: "Là ai làm? Anh, anh cứ việc nói đi, ở Giang Thành này không có người nào tôi không dám động tới!"
Ngải Đạt Cảnh mở miệng, cố làm vẻ khó xử, sau đó rót hai ly rượu, đưa cho Hắc Tử một ly rồi nói: "Thôi quên đi, người anh em, tôi tới đây là để từ biệt anh, từ nay về sau hai ta có thể sẽ khó gặp mặt.”
"Không phải chứ, anh có ý gì?" Hắc Tử không vui nói: "Không coi tôi là anh em à?”
Ngải Đạt Cảnh nhíu mày: "Sao có thể... ôi, người anh em, nghe tôi nói này, chuyện này anh đừng quản, chúng ta không thể trêu vào đâu.”
"Hiểu rồi... đây là anh coi thường tôi sao?" Hắc Tử tức giận nói: "Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai! Đừng chọc tôi giận!"
Ngải Đạt Cảnh thở dài: 'Cậu chủ của Sở Môn.”
Vừa nghe "Sở Môn", mặt Hắc Tử nhất thời cứng đờ.
Sửng sốt một lúc lâu, anh ta mới nói: "Cậu chủ? Sở Hạo Nhiên à?” Ngải Đạt Cảnh lắc đầu: "Sở Vũ Hiên.”
“Sở Vũ Hiên?” Hắc Tử suy nghĩ, một lát sau, dường như đã nhận ra là ai, anh ta nói: "Anh ta là con riêng của Sở Môn! Làm tôi giật nảy mình, tôi còn tưởng rằng là Sở Hạo Nhiên chứi... Tôi nói này lão Ngải, sao anh lại khiêu khích tên khốn đó?”
"Ôi, ở trước mặt anh, tôi cũng sẽ không ngại bị mất mặt..." Ngải Đạt Cảnh tố khổ nói: "Thời gian trước tôi kết bạn wechat với vợ anh ta, đoán chừng là chọc anh ta không vui, cho nên anh ta mới chỉnh tôi ra thế này... Thằng chó, lần này xem như là hoàn toàn bôi xấu tôi! Anh không biết đâu, trong chương trình thực tế anh ta đã dùng giày đánh vào mặt tôi! Nếu như ở thủ đô, tôi cam đoan anh ta sẽ không sống sót nổi tối nay!"
Hắc Tử nghe ra được, câu nói cuối cùng là nói cho mình nghe.
Sau khi cân nhắc một phen, anh ta chép miệng nói: "Lão Ngải, anh thích mỹ nữ đẹp nhất Giang Thành kia sao?"
“Ài... Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mài! Ai ngờ lại gây ra phiền toái lớn như vậy!"
“Ha ha ha... Đây gọi là trên đầu chữ sắc có một con dao!” Hắc Tử cười một hồi, dừng lại nói: "Lão Ngải, tạm thời không nói đến chuyện mười năm trước chúng ta cùng nhau chơi âm nhạc, cũng không đề cập tới chuyện em gái của tôi ở thủ đô được anh chăm sóc, lúc trước mẹ tôi đến thủ đô làm phẫu thuật, anh đã bận trước bận sau lại nhờ mối quan hệ còn trả tiền thuốc men, hôm nay anh bị đánh, tôi cũng không thể để cho anh bị đánh vô ích được!"
Ngải Đạt Cảnh khuyên can nói: "Quên đi quên đi, đây chính là Sở Môn, là gia tộc lớn nhất ở Giang Thành các anh, đừng chọc vào bọn họ, tôi âm thầm chịu đựng là được.”
“Haha...” Hắc Tử lưu manh cười nói: "Gia tộc lớn nhất ở Giang Thành? Lão Ngải, chẳng lẽ anh còn không hiểu, cho tới bây giờ đại gia tộc thực sự đều không bao giờ khoe khoang sao? Bề ngoài Sở Môn là số một ở Giang Thành, nhưng ở trong mắt những đại gia tộc thực sự kia, bọn họ chỉ là cái rắm!"
Ngải Đạt Cảnh cả kinh: "Hắc Tử, chẳng lẽ, chỗ dựa của anh còn có thể tốt hơn Sở Môn sao?"
Hắc Tử thẳng thắn nói: "Tôi không có chỗ dựa, chỗ dựa của tôi chính là bản thân tôi.”
Ngải Đạt Cảnh: ... Vậy xin hỏi anh nói ra mấy lời này làm gì?
"Tôi không thể đắc tội với Sở Môn, nhưng mà...'
Hắc Tử chuyển đề tài: “Làm chuyện sau lưng Sở Vũ Hiên kia, cũng không phải không được s! Anh ta lại không giống Sở Hạo Nhiên, không có năng lực gì, chỉ là một kẻ ăn chơi, không chịu làm.”
Đây là kết quả mà Ngải Đạt Cảnh muốn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!