“Im đồ đồ lưỡng tính, bà đây đang phiền muốn chết đây."
“ồ! Tới thời kỳ mãn kinh rồi à?”
“Cậu cũng dư thừa y như món đồ trong đũng quần của cậu vậy.”
Triệu Nhã Nam đã quen với cảnh tượng đấu khẩu của hai người này, nên mím môi cười cất tiếng hỏi: “Sao thế? Gặp phải người bệnh gây khó dễ à? Hay là giấc mộng phú bà đã tan vỡ?”
Chu Tiểu Nhược cầm ly nước trái cây của Triệu Nhã Nam, uống cạn một hơi, hồn vía lên mây nói: “Tớ đã gặp ma."
Lưu Khải cầm ly coctail, khẽ chế giễu: “Bộ dạng của cậu trừ tà như thế mà còn sợ ma à?”
“Cút!” Chu Tiểu Nhược trừng mắt lườm anh ta, rồi nói với Triệu Nhã Nam: “Nam Nam, cậu có biết là ai đến chỗ tớ khám bệnh không?”
Triệu Nhã Nam nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoài nghi. “Là gã đàn ông chó chết nhà cậu đấy.”
Triệu Nhã Nam bỗng ngạc nhiên: “Anh ấy ư? Sao anh ấy lại đến chỗ của cậu?”
Chu Tiểu Nhược bĩu môi: “Hản là trùng hợp. Nhìn phản ứng của anh ta, chắc không biết quan hệ giữa chúng ta... Có điều, anh ta đã hỏi tớ về bệnh tình của cậu.”
Triệu Nhã Nam chẳng hề lo lắng về việc cô bạn thân này sẽ bán đứng mình, mà chỉ cảm thấy Sở Vũ Hiên xuất hiện ở phòng khám Ôn Cách Nhĩ thật sự quá trùng hợp, nên nhíu mày đăm chiêu.
“Nam Nam, có một chuyện về cơ bản tớ đã có thể xác định, quả thật tên kia nhà cậu từng bị ngược đãi. Có điều đã bị anh ta chôn sâu dưới đáy lòng, rất khó khơi ra... Tớ đã dùng hết bản lĩnh trên người, vừa sử dụng phương pháp thôi miên và vẽ tranh để chữa trị. Nhưng anh ta thì hay rồi, †ừ đầu đến cuối đều là dáng vẻ bình tĩnh tự tại, nhìn tớ bằng ánh mắt như đang nhìn một con thiểu năng. Các cậu có hiểu cảm giác đó không hả... A! Nếu để tớ gặp lại anh ta, tớ phải bóp chết anh ta.”
Vẻ mặt của Triệu Nhã Nam dần trở nên nghiêm trọng, không nói một lời.
“Nam Nam” Lưu Khải vuốt tóc, nở nụ cười nữ tính: “Cậu sao thế? Nhìn bộ dạng này của cậu, là đang quan tâm anh ta sao? Chậc chậc chậc... phim giả tình thật rồi ư? Ồ, nói vậy là bệnh của cậu đã được cứu rồi đúng không?”
Triệu Nhã Nam trợn mắt: “Nhảm nhí... đừng nhắc đến anh ta nữa, gọi chút rượu để uống đi.”
Trong lúc giải trí, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, bất giác đã đến mười hai giờ, bầu không khí trong quán bar cũng được D.J đẩy lên cao trào.
Không biết là trò chơi kiểu mới nào mà sau khi D.J đếm đến ba, âm thanh bỗng nổ tung khiến mọi người điếc cả tai. Nam nữ trên sàn nhảy đều cầm giấy trắng, giống như đứa con hiếu thảo đi đưa linh cữu cho người thân, đồng loạt ném lên cao, không biết đang làm trò gì.
Lưu Khải giả gái vốn là người đi trước thời thượng, nhìn thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của hai cô bạn thì cười nói: “Đây gọi là lễ tế tình cảm đã chết. Giới trẻ ngày nay đều chơi trò này.”
Chu Tiểu Nhược từ tốn nói: “Tớ cảm thấy đám người này đều là khách hàng tiềm ẩn của tớ. Nếu không có bệnh tâm lý thì ai có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này?”
Triệu Nhã Nam không thắng nổi men say, chỉ mới uống ba bốn chai đã mặt đỏ tía tai, phụ họa: “Có khả năng là bị bệnh thần kinh, cậu không chữa được.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì nhìn thấy một cao thủ săn gái đẹp thường xuyên lượn lờ trong các quán bar đi tới, tay cầm một xấp giấy trắng, niềm nở với Triệu Nhã Nam và Chu Tiểu Nhược: “Hai người đẹp, tặng hai cô một xấp giấy trắng, có muốn chơi cùng chúng tôi không?”
Triệu Nhã Nam ghét bỏ nhíu mày, chẳng thèm đáp lại.
Chu Tiểu Nhược cười nhạo: “Cầm hai xấp giấy trắng mà cứ như cầm hai xấp tiền mặt... Có giỏi thì đi rải chút vàng ròng bạc trắng đi, sẽ có em gái bám theo các anh đấy.
Có một người đàn ông miệng lưỡi sắc bén: “Khẩu vị của chị gái này không nhỏ nhỉ. Trên đời này làm gì có ai tốt bụng đến thế? Nếu cô biết thì cũng giới thiệu cho tôi với, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu, nhận người đó làm ông nội ngay tại chỗ. Vừa dứt lời, trong quán bar lại sôi sục.
Mấy người đang hóng hớt góp vui bỗng nghe thấy ở gần đó có một cô gái kinh hô: “Mẹ kiếp! Ai đang rải tiền ở kia thế?”
“Là sếp Sở. Mau, mau đi nhặt tiền đi! Chắc chắn tiền mà anh ấy rải là tiền thật đó.”