“Như cũ.” Tô Duy đột nhiên kéo tay Tô Yên: “Chị, hay là chị đồng ý cho em xuất viện, em muốn ra ngoài xem một chút, ở bệnh viện không có bệnh cũng thành có bệnh.”
“Không được.” Tô Yên cương quyết từ chối: “Yêu cầu nào cũng được, chỉ có cái này là không được.”
“Chị.” Tô Duy bọt cứng mài mềm: “Nửa ngày thôi cũng được.”
Tô Yên biết Tô Duy ở bệnh viện đến phát hoảng rồi, nếu không cho ra ngoài, nói không chừng cô quay lưng đi sẽ trốn ra ngoài.
“Cuối tuần này, chị có thể dẫn em đi nửa ngày.”
“Thật sao?” Tô Duy vui mừng khôn tả: “Chị, em yêu chị chết đi được.”
Thấy Tô Duy mừng rỡ đến vậy, Tô Yên cũng rất vui mừng.
Cô thật mong bệnh của Tô Duy có thể khỏi để sống một cuộc sống như người bình thường.
Giờ nghỉ trưa sắp hết, Tô Yên không thể ở lại quá lâu, dặn Tô Duy đừng chạy lung tung, nghe lời bác sĩ rồi mới xuất viện trở về.
Vừa ra khỏi bệnh viện, xe của Lục Cận Phong chạy tới, dừng lại bên cạnh cô.
Lúc này, Lục Cận Phong đã cởi khẩu trang, thay quần áo bình thường, lái chiếc xe bình thường đến không thể bình thường hơn đi tới.
Tô Yên kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Cận Phong mỉm cười: “Vừa rồi trên đường nhìn thấy em, nên qua đây.”
Tô Yên kéo cửa xe ngồi vào: “Em về công ty.”
“Được.” Lục Cận Phong khởi động xe, hỏi: “Yên Yên, sao em lại từ bệnh viện đi ra.”
“Đến thăm Tiểu Duy.” Tô Yên bổ sung thêm câu: “Em trai tôi.”
“Bệnh gì vậy?”
“Có vấn đề về tim, bệnh tim bẩm sinh.” Tô Yên bây giờ không ngại nói với Lục Cận Phong về cô ấy, cô cũng không giấu giếm nữa.
“Anh biết một bác sĩ tim mạch ở đây, hôm nào để Tiểu Duy để xem thử.”
“Được thôi.” Thật ra thì Tô Yên cũng không còn hy vọng gì nữa, những năm này Tô Duy đã gặp bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không thuyên giảm.
Không tìm được trái tim phù hợp thì sẽ không kéo dài được lâu.
Tô Yên nhìn lướt qua bên mặt của Lục Cận Phong, hỏi: “Tôi qua em không về, anh không lo lắng à?”
Lục Cận Phong dịu dàng liếc nhìn cô: “Lẽ nào người làm bạn trai như anh đây còn chưa đủ tư cách? Ngay đến chút tin tưởng và tự tin này cũng không
có?"
Cảm giác được tin tưởng vô điều kiện thực sự rất tốt.
Trên mặt Tô Yên hiện lên nụ cười, cô đương nhiên không biết, tối hôm qua cô ngủ trong vòng tay Lục Cận Phong cả đêm.
Theo Tô Yên thấy, cô xa cách Lục Cận Phong đã hai ngày, nhưng đối với Lục Cận Phong mà nói, chỉ là cách nhau vài giờ đồng hồ.
Nhiều năm sau, Tô Yên mới hiểu được Lục Cận Phong tự ăn dấm chua đáng sợ tới cỡ nào.
Tô Yên nhớ tới một chuyện, nói: “Phải rồi, Công ty của em đóng cửa rồi, đổi chủ trong một đêm giờ là ông chủ khác rồi.”
“Ừ, con người Trịnh Anh Tài quá hèn mọn, công ty đóng cửa là chuyện sớm muộn thôi.”
“Nhưng mà khá bất ngờ, không hiểu sao tập đoàn Lục thị lại đột nhiên mua lại.” Tô Yên thực sự buồn bực: “Không ty này cũng không kiếm ra tiền, dùng nhiều tiền thu mua, không có lời.”
“Tập đoàn Lục thị không thiếu tiền.”
Lời này làm cho Tô Yên thật đúng là tìm không ra chỗ sai.
Tô Yên nhăn mặt: “Cơ mà có lẽ em cũng không làm ở công ty lâu nữa, sáng ra em đã đắc tội với ông chủ mới đến rồi!”
Nghe vậy, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Lục Cận Phong.
Bệnh viện rất gần công ty, chỉ một chút là đã tới rồi.
Lục Cận Phong an ủi nói: “Đừng lo lắng, làm tốt công việc của em, cùng lắm thì không đi làm, về nhà anh nuôi.”
Lục Cận Phong thật không vui vẻ gì khi để Tô Yên xuất đầu lộ diện ra ngoài, thật hận không thể để cô cạnh mình cả ngày.
Nhưng anh biết Tô Yên cũng có tham vọng của riêng mình.
Anh không thể đập gãy cánh của Tổ Yên, cho nên chỉ có thể cho Tổ Yên bầu trời tự do bay lượn.
Tô Yên nắm chặt tay, tự cổ vũ: “Em cũng không dễ dàng rút lui vậy đâu, chúng ta còn phải mua nhà, sao có thể để mình anh làm việc.”