Lục Cận Phong nào có tâm tư đi chào hỏi Lục Thừa Mẫn, anh phất tay: “Đi đi.”
Lục Thừa Mẫn dẫn Lề Lan rời đi, lúc đi, Lê Lan dừng lại trong sân vài giây, quay đầu lại nhìn Lục Cận Phong đang cùng vị cảnh sát kia nghiên cứu tình tiết vụ án.
Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mà lúc này vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Cận Phong càng thêm phần mị lực nam tính.
“Lê Lan, lên xe đi.” Lục Thừa Mẫn thúc giục một tiếng.
Lục Thừa Mẫn lúc bấy giờ đã không thể lái xe sang nữa, anh chỉ lải một chiếc Ngũ Lăng đã qua sử dụng.
Lê Lan hoàn hồn, lúc mở cửa xe, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, chiếc xe này vừa rách vừa cũ, chỉ đáng mấy vạn đồng, làm sao sánh được với chiếc Porsche Ferrari và Rolls Royce đang đỗ bên cạnh.
Bình thường là Tô Uyên lái chiếc Porsche đó, còn một loạt xe sang kia, hơn mười chiếc, không một chiếc nào là trông có vẻ "tầm thường”.
Lê Lan thu lại vẻ mặt, leo lên xe: "Thừa Mẫn, anh nói đứa nhỏ kia thật sự là bé tự sao? Cải này cái này... là giết con tin rồi, nhà họ Lục sẽ làm thế nào?”
“Cho dù kẻ đó có là thần thánh phương nào, Lục Cận Phong vẫn sẽ tìm ra gã, phanh thây gã để tế cho con anh ta.”
Đây chính là Lục Cận Phong mà Lục Thừa Mẫn quen biết.
Đáy lòng Lê Lan run lên, lại chợt bị thương nói: “Đứa bé kia, thật sự là quá đáng thương, còn nhỏ như vậy...”
Lục Thừa Mẫn quay đầu, trong thoáng chốc nhìn thật sâu vào mắt Lê Lan.
Lê Lan bị theo dõi có chút không tự nhiên, ánh mắt lóe lên: "Sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm em như vậy?"
Lục Thừa Mẫn nghiêm túc hỏi: “Em thật sự không nhìn thấy kẻ bắt cóc đứa nhỏ?”
Tay Lê Lan vô thức siết chặt lấy quần áo, nói: "... Không thấy, có thể là lúc đó có quá nhiều người, lúc này không phải em đã nói rồi sao.”
“Ừm!” Lục Thừa Mẫn thu hồi ánh mắt, khởi động xe lải ra ngoài, anh thuận miệng hỏi: "Ba anh tìm thầy bói tính toán cho chúng ta rồi, năm nay kết hôn là tốt nhất, rảnh rỗi thì hẹn ba mẹ em tới để bàn về hôn sự của hai ta nhé, anh muốn cưới sớm một chút.”
“Kết hôn, kết hôn sao?” Lê Lan rất bất ngờ: “Sao nhanh vậy?”
Lục Thừa Mẫn ý tứ thâm sâu hỏi: “Sao, em không muốn?”
“Không phải như thế, chỉ là Thừa Mẫn à, chẳng lẽ anh không muốn trở về nhà họ Lục sao? Em không tin anh thật sự cam tâm mở một cửa hàng bánh ngọt, sống cuộc sống của người bình thường, anh sinh ra đã khác biệt rồi, chính là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, anh không hề thua kém Lục Cận Phong, hơn nữa em biết anh.”
“Biết gì về tôi?" Lục Thừa Mẫn phanh gấp, bởi vì quán tính, Lê Lan đổ người về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn đột ngột kéo trở về đầu óc nhất thời choáng váng, lúc cô nghiêng đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thừa Mẫn, sợ tới mức không dám nói chuyện.
Lề Lan ban đầu ngắm trúng Lục Thừa Mẫn cũng bởi thân phận của anh, cô vốn không hề hướng về con người Lục Thừa Mẫn.
Suy cho cùng thì Lục Thừa Mẫn cũng mang họ Lục.
Lục Thừa Mẫn ghé sát vào, ánh đèn trong xe càng làm nổi bật nét mặt vô cùng u ám lạnh lùng của anh, anh giật giật khóe miệng: "Sao lại không nói lời nào? Tôi thấy cô vừa rồi rất tích cực thể hiện bản thân trước mặt người nhà họ Lục mà.”
“Em là vì muốn mở đường cho anh, không muốn anh bị mất mặt” Lê Lan sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.