Tô Yên thấy vẻ mặt của Lục Cận Phong không đúng lắm, cô nghiêm mặt hỏi: “Chồng à, có chuyện gì sao?”
“Tứ Bảo xảy ra chuyện rồi.” Lục Cận Phong không có giấu diếm Tô Yên, cô là mẹ của đứa bé nên cũng không thể giấu giếm cô chuyện này.
Tô Yên nói ngay: “Bật loa ngoài đi.”
Bật loa ngoài, Tô Yên hướng hỏi đầu dây bên kia điện thoại: “Mẹ, Tứ Bảo làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Yên, đều là mẹ không tốt, không chăm coi kỹ để Tứ Bảo lạc mất, mẹ đưa Tam Bảo và Tứ Bảo đi đón Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi học về, trong nháy
mắt đã có người ẵm Tứ Bảo trong xe đẩy đi mất, mẹ đã gọi cảnh sát. Nhưng đã qua một đêm rồi mà vẫn không có tin tức gì.”
Trần Tố Anh lo lắng đến phát khóc trong điện thoại, lúc đầu khi đứa trẻ biến mất bà ấy cũng không dám thông báo cho Lục Cận Phong và Tô Yên biết, nhưng qua một đêm bên phía cảnh sát vẫn không có tin tức gì, lúc này bà ấy mới hoảng sợ vội gọi điện thoại cho Lục Cận Phong.
Đứa trẻ lạc mất trong tay bà ấy, nếu mà không tìm được thì bà ấy làm sao đối mặt với con trai và con dâu của mình được?
Khi Tô Yên nghe tin Tứ Bảo đã bị lạc, chân cô mềm nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.
“Quay, quay về thôi, Lục Cận Phong, chúng ta mau trở về đi.”
“Yên Yên, đừng nóng vội, anh sẽ tìm được con về mà.” Lục Cận Phong vừa an ủi Tô Yên, vừa hét với những người bên cạnh: “Vệ Long và Vệ Hải, đi chuẩn bị trở về Đế Đô.”
Chiếc trực thăng vẫn đang đậu ở ngoại ô.
Nhóm người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị quay về.
Vạn Nhất đi tới: “Đại ca, sao anh lại vội rời đi như vậy? Nika thì sao?”
“Những chuyện này đều không quan trọng, Tứ Bảo bị lạc mất rồi.” Lục Cận Phong nói: “Vạn Nhất, cậu ở lại đây, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, gia đình của Nika nhất định phải bị tiêu diệt.”
Lục Cận Phong ra tay với Nika đầu tiên, một mặt là vì Nika động đến Tô Yên và Vạn Nhất, mặt khác là lấy Nika đề gầy dựng thanh thế.
Ám Dạ trước đó đã bị tổn thất nặng nề, xét về phương diện thực lực thì vẫn sẽ có người đặt nghi vấn, điều này sẽ gây ra một số rắc rối không đáng có. Lục Cận Phong ra tay với Nika là để giết gà dọa khỉ.
Nghe tin đứa trẻ bị mất, Vạn Nhất cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nên nói: “Được, đại ca, anh và chị dâu cứ quay về đi, em ở lại là được.”
Từ thị trấn nhỏ này về Đế Đô phải mất năm tới sáu giờ.
Tô Yên chỉ mong sao mình có thể mọc được cánh và bay trở về.
Luis nhanh chóng biết được chuyện Tô Yên rời đi, cô ấy lập tức gọi điện cho Lệ Uyển: “Mẹ nuôi, chị đi rồi. Bọn họ đi vội vã như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Luis gọi Lệ Uyển là mẹ nuôi, vì vậy cô ấy cũng nên gọi Tô Yên một tiếng “chị”.
“Được, mẹ biết rồi.”
Lệ Uyển cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bà ấy đã ra một quyết định lớn, bà ấy nhìn về phía người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống: “Thượng Quan, tôi muốn trở về Đế Độ xem sao.”
Thương Quan Ân đã rất ngạc nhiên, Lệ Uyển đã sống ở đây với ông ta hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy nói rằng bà ấy muốn quay trở lại.
Thương Quan Ân bước tới bên cạnh bà ấy, tao nhã ôn tồn nói: “Được, khi nào thì khởi hành? Tôi sẽ thu dọn đồ đạc của mình.”
Hơn mười năm qua, hai người là bạn tri kỷ và cũng là người thân của nhau.
Hơn một người bạn nhưng chưa đến mức là người yêu.
Câu này là phù hợp nhất với hai người.
Thương Quan Ân cũng đã hơn năm mươi rồi, nhưng ông ta vẫn chưa kết hôn, Lệ Uyển cũng chưa tái hôn.
“Bây giờ.” Lệ Uyển nói: “Tiểu Yên xảy ra chuyện rồi.”
Thương Quan Ân đương nhiên biết Tô Yên, vừa nghe tin Tô Yên xảy ra chuyện liền nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
Sáu giờ sau.
Đế Đô.
Đêm đã khuya lắm rồi.
Ngôi nhà cu của nhà họ Lục vẫn sáng rực đèn, nhưng lại bị bao trùm trong mây mù.
Lần thứ hai cảnh sát tới nhà lập biên bản, Trần Tố Anh đã kêu trời khóc đất, đấm ngực giậm chân: “Cháu ngoan của bà, đều là do bà nội không tốt, bà nội đã để lạc mất cháu rồi.”
Trần Tố Anh tự trách mình vô cùng.
Tô Yên cũng đã không thể cầm được nước mắt nước rồi, ông cụ Lục chống gậy, không kiềm chế được cảm xúc nên chất vấn cảnh sát: “Đã một ngày một đêm rồi, tại sao các người vẫn không có chút manh mối gì? Bọn buôn người bắt cóc trẻ con không phải đều là vì tiền sao? Nhà họ Lục không thiếu tiền, hiện tại tôi sẽ cho báo chí tung tin ra, chỉ cần để cháu chắt của tôi trở về, bao nhiêu tôi cũng bằng lòng đưa cho.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!