Lần này Lâu Doanh bị thương khá nhiều trên da, máu ứ đọng lại thành từng mảng một, nhìn thấy mà đau lòng.
Lâu Doanh nằm trên sô pha, để kệ Tô Yên bôi thuốc giúp mình: "Chị, sao mắt chị đỏ thế?"
"Bụi bay vào mắt cho nên mới bị đỏ." Tô Yên hỏi: "Khi nào thì đội trưởng Lãnh tới?"
"Cục chỗ bọn họ làm việc cần phải trải qua trình tự, tốn thời gian lắm, chắc sớm nhất cũng phải chiều mai mới đi" Lâu Doanh nói: "Chị, ngày mai em đi cùng Lãnh Phùng, tới lúc đó ngộ nhỡ em xảy ra chuyện thì chị nhất định phải tìm giúp em một luật sư giỏi, để em bớt vài năm ngồi tù nhé."
Tô Yên khoát tay: "Nhân lúc em còn chưa vào trong đó thì mau đưa phí thuê luật sư cho chị đi."
Lâu Doanh mở to hai mắt: "..."
"Chị, chị có phải chị ruột em không đấy?".
"Chắc không phải đâu."
"Đến anh em ruột thịt còn tính toán với nhau rạch ròi, nếu chúng ta không phải chị em ruột thì đừng có sòng phẳng với nhau vậy đi." Lâu Doanh bày ta dáng vẻ của kẻ nô lệ đồng tiền, đồng thời đẩy tay Tô Yên ra, lẩm bẩm: "Lúc trước chị mượn tiền của em, còn chưa chịu trả lần nào đâu đấy."
Tô Yên dùng ngón tay cái bóng vào đầu Lâu Doanh: "Dạo này chỉ số IQ phát triển quá ha, biết chơi chữ cơ đấy, còn tiền thì không có đâu, em chỉ còn lại
một người thân là chị đây thôi, tiền tiết kiệm của em không đưa cho chị thì còn đưa cho ai?"
"Chị, chị giàu như vậy còn có ý tốt nhớ đến em sao?" Lâu Doanh lắc đầu nguầy nguậy y hệt cái trống lắc: "Không đưa"
"Nhìn cái dáng vẻ mê tiền của em kìa, yêu tiền như vậy, chị không tin em sẽ thật sự vào trong đó ngồi chờ mấy năm đâu." Tô Yên bôi chỗ thuốc vào vết thương cuối cùng rồi nói: "Đừng có nghĩ linh tinh nữa, cái em mắc phải mà là tội sao? Đừng có tự mình dọa mình, chị đảm bảo sẽ không để em phải ngồi
tù."
"Chị, chị thật là tốt, nào, lại đây hôn một cái." Lâu Doanh dứt lời bèn ôm lấy cổ Tô Yên hôn chụt một cái vào má cô: "Này là nụ hôn đầu của em đó."
Tô Yên vui vẻ, buột miệng nói: "Chị thèm vào mà tin lời đồ quỷ như em, em hôn Vạn Nhất rồi, đó mới là nụ hôn đầu nhé."
Vừa dứt lời, không khí trong phòng trở nên im ắng đến lạ.
Lâu Doanh hốt hoảng tới mức suýt chút nữa nhảy xuống ghế sô pha: "Được lắm, em phải đi tìm con gà luộc đó tính sổ."
"Lâu Doanh." Tô Yên vội vàng ngăn cô ấy lại: "Vạn Nhất đã thành ra như vậy rồi, nghe nói hơn nửa số vết thương trên người anh ta là do em mà ra, em mà còn đánh nữa thì coi chừng làm anh ta tàn phế đó, cẩn thận tới lúc phải nuôi báo cô anh ta cả đời."
"Chị đừng có mơ." Lâu Doanh khoanh chân ngồi xuống: "Đó là do tự anh ta chuốc lấy, ai bảo anh ta mạnh miệng."
"Hả? Mạnh miệng?" Tô Yên nghe ra ý gì đó khang khác trong lời nói của Lâu Doanh: "Lâu Doanh à, có phải em với Vạn Nhất..."
"Không có, anh ta không phải gu của em, trừ phi anh ta tăng thêm khoảng hơn hai mươi cân nữa, có cơ bắp cuồn cuộn thì may ra em còn cân nhắc."
"Cân nhắc?" Tô Yên buồn cười: "Lâu Doanh, đây là bước tiến lớn đấy, tiếp tục cố gắng nha."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!