Thang máy này rất hữu ích, khi hai người đến bãi đậu xe, Tô Yên muốn liên lạc với Vệ Long và Vệ Hải, nhưng Luis cũng không có điện thoại di động, còn điện thoại di động của cô thì lại rơi ở trong phòng khách sạn.
Nên chỉ có thể rời đi trước rồi hẵn tính sao.
Sau này nghĩ lại, Tô Yên cảm thấy gan của mình cũng lớn lắm chứ không vừa, cứ như vậy mà đi theo người ta, nếu Luis có ý xấu với cô, cô thật sự chỉ có thể bị bị người khác ra tay làm hại mà thôi.
Thực tế đã chứng minh Tô Yên có con mắt tinh tường, quả thật không nhìn sai người.
Một giờ sau, Tô Yên đã đến chỗ ở của Luis, rõ ràng cô chưa từng đến đây bao giờ, nhưng vừa bước vào nhà, đã một cảm giác quen thuộc ập vào mặt.
Trang trí và trưng bày trong phòng rất quen thuộc, những đồ gốm sứ trên kệ cũng rất quen thuộc.
Tô Yên bị những thứ này làm cho sửng sờ, cất tiếng hỏi: “Luis, là ai sắp xếp gian phòng này?
“Mẹ nuôi của tôi.” Luis rót nước cho Tô Yên: “Mà này, sao tôi vẫn chưa thấy người đẹp đi cùng với cô? Cô ấy rất giỏi võ, cô có thể bảo cô ấy dạy tôi vài chiếu được không?”.
Tô Yên hoàn toàn đắm chìm trong đống đồ gốm sứ này, mẹ cô cũng rất thích những món đồ thủ công mỹ nghệ này, sô pha, rèm cửa, đèn đóm, ... trong căn nhà này giống hệt căn phòng của Tô Yên ở nhà Tô vậy.
Chính xác mà nói, nơi đây giống y hệt căn phòng mà cô đã từng sống trước khi lên tám tuổi.
Khi cô lên tám tuổi, mẹ cô qua đời, cô bị Tần Phương Linh đuổi đến phòng chứa đồ, còn phòng ban đầu của cô đã bị Tô Vân chiếm giữ.
“Không thể nào, không thể nào được.” Tâm trạng của Tổ Yên xúc động, nhất thời mất khống chế, nắm lấy tay Luis, giọng nói run rẩy hỏi: “Mẹ nuôi của cô tên là gì? Bà ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp bà ấy ngay bây giờ”
“Cô sao vậy?” Luis bối rối không hiểu gì nhìn Tô Yên: “Mẹ nuôi của tôi đã đi ra ngoài rồi, chắc là ngày mai mới trở về”
“Ngày mai, được, ngày mai.” Tô Yên vừa cầm đồ gốm thủ công trên giá vừa hỏi: “Những đồ gốm này là do mẹ nuôi của cô làm sao?”
“Ừm, mẹ nuôi của tôi có sở thích này, bà ấy nói làm vậy có thể tu luyện tâm tính.”
Tô Yên vuốt ve đồ gốm sứ: “Mẹ tôi trước đây rất thích làm những thứ này, bà ấy còn để lại dấu ấn của mình dưới đáy lọ...”.
Tô Yên lật lại nhìn xuống dưới đáy, cô đã bị chữ “Uyển” khắc ở dưới đáy bình làm cho kinh hoàng.
Mẹ cũng có thói quen khắc một chữ “Uyển” như vậy ở dưới đáy.
Khi cô không biết tên thật của mẹ mình là Lệ Uyển, cô cũng đã từng hỏi mẹ tại sao lại khắc chữ “Uyển” này mà không phải là một chứ khác.
Lúc đó mẹ chỉ cười dịu dàng không nói gì.
Làm thế nào mà lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Vào lúc đó, trong sân có tiếng xe chạy vào, Luis nói: “Có lẽ là mẹ nuôi của tôi đã về trước hạn đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!