Luis đến gần Tổ Yên, hơi nghiêng đầu cười: “Cô trông rất giống mẹ nuôi của tôi, cho nên tôi thích cô”
“Mẹ nuôi của cô?”
Tô Yên nhìn Luis ở trước mặt, làn da màu lúa mì, khuôn mặt trong cũng không mềm mại như khuôn mặt của người phương đông, ngũ quan có góc cạnh rõ nét.
Luis là người địa phương, nên mẹ nuôi của cô ấy chắc cũng vậy.
Tông màu da cũng khác nhau, làm sao có thể giống nhau được?
Ánh mắt của Tổ Yên cẩn thận quan sát Luis: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã hai mươi mấy chưa?”
“Hai mươi mấy à?” Luis cười sảng khoái: “Tôi chỉ mới mười tám”
Tô Yên ngượng ngùng, ngũ quan của người trong nước này có chút áy náy, cũng không thể dùng thẩm mỹ của nội địa để phán đoán được.
Luis nói thêm: “Mẹ nuôi của em cũng là người nội địa. Hai người trông giống nhau, thật sự rất giống nhau, nếu có cơ hội tôi có thể đưa cô đến gặp mẹ nuôi của mình. Bây giờ, chúng ta phải ở đây chờ người khác đến giải cứu mà thôi.”
“Nếu Lehman tìm được đến đây thì phải sao?” Tô Yên liếc mắt nhìn chung quanh, đây là sân thượng, thật sự không có đường nào để đi nữa, chỉ có thể nhảy ra khỏi tòa nhà mà thôi.
Khóe miệng của Tổ Yên vừa mở ra, vừa dứt lời, thì ở cửa cầu thang liền truyền đến tiếng đá cửa.
Luis lập tức ra hiệu cho Tổ Yên trốn đi, trên sân thượng không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể trốn ở sau cột nhà.
Tô Yên cứ luôn cảm thấy chuyện này có chút tự lừa dối mình.
Hiện tại bảo toàn mạng mới là quan trọng nhất, nói không chừng đối phương bị mù không nhìn thấy gì thì sao?
Tô Yên vừa mới giấu diếm, cửa đã bị đá mở ra, Lehman đã dẫn người đi lên đó, vừa nhìn qua đã thấy Luis tựa vào lan can ngắm cảnh trăng.
Lehman liếc nhìn một vòng quanh sân thượng, nhưng thật sự không hề nhìn thấy Tô Yên, anh ta đi về phía Luis, anh ta biết rõ thân phận của Luis, giọng điệu cũng không dám thất lễ: “Bà chủ, chỉ có một mình cô ở đây à? Cô có nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt phương Đông rất đẹp không?”
“Không” Luis khoanh tay ngực nhìn chằm chằm Lehman: “Khách sạn đã bị cháy rồi, một mình tôi ở đây hít thở không khí, sao hả, không được à?”
“Đây là địa bàn của cô, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.” Lehman vừa nói, ánh mắt vừa quét qua toàn bộ sân thượng, rồi đột nhiên, anh ta đi về phía cây cột.
Nghe được tiếng bước chân, trái tim của Tô Yên muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Luis cũng căng thẳng theo, vào lúc này một con chuột chui ra, Lehman sợ tới mức nhanh chóng lùi về phía sau.
“Con chuột.”
Trong đời này, Lehman sợ nhất là chuột, đó là ám ảnh tâm lý từ nhỏ của anh ta.
Luis nhân cơ hội sỉ nhục: “Tôi không ngờ ngài Lehman lại sợ một con chuột nhỏ bé như vậy.”
Toàn bộ khuôn mặt của Lehman tối sầm lại.
“Nếu như đã không có ai ở đây, vậy thì tôi sẽ không làm phiền bà chủ hít thở không khí nữa.”
Nói rồi, Lehman định rời đi.
Luis rất tinh nghịch nói: “Ngài Lehman, vụ cháy hôm nay ở khách sạn của tôi rất kỳ lạ. Nếu như để tôi điều tra ra ai đã làm điều đó, thì hãy cẩn thận mẹ nuôi của tôi sẽ trả thù đấy”
Lehman liếc nhìn Luis một cái, không nói gì, dẫn người bỏ đi.
Tô Yên nghe thấy mọi người đã rời đi rồi, lúc này mới đi ra.
“Cứ như vậy mà đi rồi à?”
Không phải là cứ như trò đùa của trẻ con rồi sao?
Cũng không kiểm tra kỹ xem nữa, nếu phim truyền hình mà quay như thế này thì thật là xúc phạm đến IQ của khán giả, sẽ bị bốc phốt đến chết là không hề có tâm một chút xíu nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!