Vạn Nhất bị Lâu Doanh nhìn chằm chằm đã rất xấu hổ khi, anh ta lắp bắp nói: “Lần trước cô lấy cái này đâm tôi, tôi cảm thấy món đồ chơi này khá đáng giá, lại là đồ độc quyền của cô, vì vậy tôi đã nghĩ một ngày nào đó nếu mình có làm điều gì xấu, sẽ để cái này lại hiện trường và vu oan cho cô.”
“Gà luộc, anh thật là xảo quyệt” Lần này thật ngạc nhiên là Lâu Doanh không hề đánh Vạn Nhất, chỉ quay đầu im lặng mở ổ khóa.
Trong lòng Vạn Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi không biết liệu Lâu Doanh có tin những lời nói xạo này hay không.
Lâu Doanh nhanh chóng mở được ổ khóa, Vạn Nhất hiếm hoi khen ngợi cô ấy: “Thật sự là có năng lực nhỉ, nhân tiện, chính xác thì Lưu Xương Hòa muốn bảo cô làm việc gì vậy?”
Thường ngày trông Lâu Doanh không đáng tin cậy, không biết chừng mực, cứ chọc cho người ta giận sôi máu, nhưng tuyệt đối không phải là người ngay cả ý định của Lưu Xương Hòa cũng không biết rõ.
“Trước có người mua muốn ngọc tỷ truyền quốc, tôi và Phi Minh đã điều tra được đến anh. Thì bên phía người mua lại nói rằng không cần, tăng giá, bọn họ muốn có mạng của người đang sở hữu ngọc tỷ truyền quốc. Tôi không đồng ý, bọn họ lại đập thêm tiền.”
Giọng điệu của Lâu Doanh rất bình lặng, giống như chỉ là đang kể lại một chuyện nào đó vậy thôi.
Vạn Nhất nghe vậy trong lòng cảm động và bất ngờ: “Lâu Doanh, không ngờ cô lại là người có tình có nghĩa như vậy, không vì tiền mà cúi đầu, đi lấy mạng thôi, tôi thật sự là rất cảm động”
Ngọc tỷ truyền quốc nằm trong tay anh ta, Lâu Doanh biết điều này.
Nhưng vừa rồi, Lâu Doanh cũng giả y ngu ngốc và không nói thẳng với Lưu Xương Hòa.
Vạn Nhất ôm lấy đùi của Lâu Doanh, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.
Lâu Doanh chán ghét nói: “Nước mũi dính lên áo quần của tôi luôn rồi, đừng quá cảm động, tôi làm vậy không phải vì anh, đó chỉ là vì quan hệ của chị gái tôi và Lục Cận Phong, nếu tôi vì tiền mà lấy mạng của anh, vậy thì chị của tôi chắc chắn sẽ không nhận tôi nữa, tôi còn sẽ phá hủy tình cảm giữa hai người họ, tôi làm điều này đơn thuần là vì chị gái tôi, không có liên quan gì đến anh.”
Câu này là thật, Lâu Doanh không ngu ngốc đến mức vì tiền mà đắc tội với nhiều người như vậy, nó cũng không đáng.
“Trên thực tế, điều quan trọng hơn là cái giá mà bọn họ đưa ra thật sự quá thấp.” Vạn Nhất: “.”
“Ôi, cuối cùng đã uổng công cảm động rồi.”
Khi chiếc lồng được mở ra, Lâu Doanh nói: “Ra ngoài trước rồi hắn nói. Tôi vẫn còn đang vội đi cứu Phi Minh nữa. Tôi không có rảnh để lãng phí thời gian ở đây”
Trong khách sạn.
Tô Yên và Lục Cận Phong đã quay lại rồi, Hạ Vũ đã nhanh chóng tìm thấy nơi giam giữ Lâu Doanh và Vạn Nhất.
Hạ Vũ gõ cửa đi vào: “Đại ca, rất có khả năng anh Vạn và cô Lâu đã bị nhốt trong thành phố ngầm rồi.”
Lục Cận Phong hỏi: “Đã tìm được lối vào của thành phố ngầm chưa?”
Hạ Vũ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa. Đây là nhà tù tư nhân do Nika xây dựng. Lưu Xương Hòa nhốt người ở đó. Nika nhất định cũng phải biết chuyện.”