Tô Yên dựng ngón tay cái với Lâu Doanh: “Đỉnh!”
“Chuyện nhỏ thôi.” Lâu Doanh phủi phủi bụi trên tay, hất tóc: “Chị, đi thôi.”
Nếu không phải bởi vì Tô Yên ở đây, cô ta không muốn để Tô Yên thấy cảnh tàn bạo hơn, dọa cô sợ, thì còn lâu cô ta mới ra tay nhẹ như vậy.
Sau khi Tô Yên và Lâu Doanh vào phòng, những người trên hành lang mới như tỉnh khỏi giấc mộng.
Người phụ nữ vừa nãy là loại người gì vậy?
Nhân vật lớn nào vừa đến thị trấn nhỏ mà hung hãn như vậy?
Nhân viên an ninh của khách sạn cũng hoàn hồn lại, chỉ huy: “Ném hai người này ra ngoài, cọ rửa sạch sẽ trên mặt đất.”
Dặn dò xong những việc này, nhân viên lúc trước dẫn bọn Tô Yên lên tầng của Luis nhận lỗi với mọi người: “Xin lỗi, đã làm phiền đến sự nghỉ ngơi của các vị khách quý, khách sạn chúng tôi sẽ tặng các vị một phần trà chiều miễn phí để thể hiện thành ý xin lỗi.”
Mọi người không nói gì, lần lượt đóng cửa phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ việc lúc nãy.
Luis nhìn căn phòng Tô Yên đang ở một cái, cô ấy dặn đi dặn lại nhân viên an ninh: “Chú ý vị khách ở căn phòng đó nhiều một chút, nhớ lấy, nhất định đừng trêu chọc họ.”
Thân phận thật sự của Luis là bà chủ sau lưng của khách sạn này, thỉnh thoảng cô ấy sẽ dùng thân phận nhân viên phục vụ tới khách sạn kiểm tra xem xét.
“Vâng, bà chủ.”
Dặn dò xong, Luis lập tức rời khỏi.
Hành lang vừa khôi phục sự yên tĩnh, Luis đi thang máy xuống tầng, thang máy mở, một người đàn ông vội vã từ bên ngoài đi vào.
Cũng là khách hàng của khách sạn này.
Luis bước ra khỏi thang máy, lùi sang bên cạnh: “Thưa quý khách, mời.”
“Ừ.”
Người này không phải ai khác, chính là Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh chăm chú nhìn Luis một cái, ông ta đi thang máy lên tầng sáu.
Tô Yên ở phòng 508, thật trùng hợp, Lệ Quốc Minh ở phòng 608, vừa đúng ở phía trên phòng của Tô Yên.
Trong khách sạn.
Tô Yên vén rèm cửa sổ lên nhìn về phía xa, ở góc này cô vẫn có thể nhìn thấy đám trẻ con ăn xin ở phía xa xa bên đường.
Nơi của người nghèo và nơi của người giàu, ranh giới lại rõ ràng như vậy.
Một bên là quyền quý, một bên là nghèo khổ.
Tô Yên kéo rèm xuống, hỏi: “Lâu Doanh, người của đất nước này đều không quản sao?”
“Chị, chính sách thực hành của nước họ và nước chúng ta không giống nhau, phân chia giai cấp nghiêm trọng, đây cũng là lẽ thường tình, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống.”
Tô Yên cũng biết, không phải cuộc sống ở nơi nào cũng yên bình tốt đẹp.
Vệ Long cầm hành lý lên tầng, lại ra ngoài rồi.
Tô Yên và Lâu Doanh ở trong khách sạn nghỉ ngơi, đợi tin tức từ bên phía Lục Cận Phong.
Lâu Doanh nằm trên sofa, ăn hoa quả, nói: “Chị, hai người họ một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay, chị cảm thấy sao họ lại có dũng khí ra ngoài được vậy?”
Hai người thương tật ra ngoài làm việc, hai người thân thể khoẻ mạnh ở đây ăn hoa quả dùng điều hoà.
Còn thật sự có một chút dáng vẻ tới du lịch.
Tô Yên cũng có chút không nỡ, có điều…
“Lâu Doanh, chị cảm thấy em vẫn là đừng quá coi thường hai ông lớn của Ám Dạ.”
“Cũng phải, mấy người bên cạnh anh rể, ai cũng thân thủ phi phàm, không chịu thiệt được.”
Sau đó hai người bèn yên tâm ở trong khách sạn nghỉ ngơi như vậy.
Thời gian trôi qua.
Nháy mắt đã đến buổi tối.
Cả thị trấn nhỏ yên tĩnh đến dị thường, trong lòng Tô Yên cảm thấy hơi hoảng sợ, Lâu Doanh thì tập mãi thành quen.
Đúng lúc này, Tô Yên đến phòng tắm, cô phát hiện trần phòng tắm bị rỉ nước, chính xác mà nói, hoàn toàn như một cái thác nước nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!