Vạn Nhất lập tức nói: “Vậy em đi với anh.”
Nghiệp vụ chủ yếu của Ám Dạ cũng đều ở bên này, trước đây Lục Cận Phong lấy về mấy chuyến đường vận tải, nếu đã tới rồi, chắc chắn phải đi xem một chuyến.
Bây giờ họ đang ở một thị trấn nhỏ của nước M, Lâu Doanh rất quen thuộc với nơi này, lại thêm sức chiến đấu kinh người, lúc này Lục Cận Phong mới yên tâm giao Tô Yên cho Lâu Doanh.
Mấy người còn lại chia làm hai đường. Tô Yên ngồi trên xe, trên đường đi, cô bị những cảnh tượng mình nhìn thấy làm cho lay động.
Khắp nơi trên đường phố rách nát cũ kỹ, chỗ nào cũng có rác, còn có người đại tiểu tiện bừa bãi, trên mặt bẩn thỉu, xin tiền người khác khắp nơi, bị người ta đá đi, lại chạy đến lật tìm đồ ăn trong thùng rác.
Dù là tìm được nửa cái bánh mì, mấy đứa trẻ cũng giống như nhìn thấy thứ gì ngon lắm, lao vào tranh giành.
Mạnh được yếu thua.
Vì nửa cái bánh mì mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, mà người qua đường lại như đã quen rồi, giống như không hề nhìn thấy, nhìn thấy cũng như không.
Tô Yên cũng đã từng trải qua cái nghèo, trải qua đói rét khổ cực, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của người dân đất nước này, cô cảm thấy khổ cực trước đây chẳng tính là gì cả.
“Dừng xe, Vệ Long, đi mua chút đồ ăn đến đây, đưa cho những đứa trẻ kia.”
Lâu Doanh lên tiếng ngăn cản: “Chị, chị lo không hết được, chị giúp họ được một lần, không giúp được cả đời, mỗi năm đất nước này đều sẽ tăng thêm gần cả trăm vạn trẻ mồ côi.”
Có lẽ là đã làm mẹ, Tô Yên thật sự không chịu nổi bộ dạng chịu khổ này của bọn trẻ.
Đứa trẻ tìm được bánh mì đầu tiên bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, những đứa trẻ lớn kia cướp đi bánh mì, đều chạy mất cả rồi.
Tô Yên đẩy cửa xuống xe, bất chấp sự ngăn cản của Lâu Doanh, cô bước về phía đứa trẻ kia: “Bạn nhỏ, đừng sợ, chị đưa em đến bệnh viện, cho em đồ ăn có được không?”
Tô Yên vừa muốn kéo đứa trẻ đó, đột nhiên đứa trẻ kia đứng dậy bỏ chạy, tâm lý phòng bị rất lớn.
“Chị, chúng ta về khách sạn trước.”
Lâu Doanh nói: “Thị trấn này rất không an toàn, vẫn là về khách sạn trước thôi.”
“Ừ!”
Với những cảnh tượng vừa nhìn thấy, trong lòng Tô Yên hồi lâu cũng không nguôi ngoai được.
Cô biết thực lực của mình có hạn, chẳng thấm vào đâu, nhưng nếu cứ dửng dưng cũng không phải là tính cách của cô.
Cũng chính là chuyến đi đến nước M của Tô Yên lần này, đã gần như là thay đổi cuộc đời của cô.
Tô Yên lên xe, ba người quay về khách sạn. Khách sạn bên này lại là một cảnh tượng khác, vô cùng sầm uất.
Một thị trấn nhỏ, chia làm hai cảnh tượng, phù hợp với câu nói “Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.”
Tô Yên nhìn khách sạn cao sang quyền quý, người mặc quần áo xa xỉ ra ra vào vào, cô khó tránh liên tưởng với cảnh tượng vừa thấy trên đường phố.
“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi có thể giúp gì được cho các cô?”
Lễ tân khách sạn là một cô gái có làn da đen nhưng ngũ quan xinh đẹp, cô gái nói giọng địa phương.
Lâu Doanh nghe không hiểu, hỏi Tô Yên: “Chị, cô ta nói tiếng gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!