Vạn Nhất nuốt một ngụm nước bọt: “Hung dữ như vậy, sau này chắc chắn sẽ không thể gả ra ngoài.”
“Đồ nhát gan.” Lâu Doanh bỏ lại mấy chữ này, đi thẳng vào phòng, đóng lại cửa trượt ở ban công, kéo rèm cửa lại, Vạn Nhất cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Vạn Nhất đứng thẳng người, nhìn phi tiêu đang cắm trên cây cột phía sau một cái, đâm vào ba centimet, sức lực này thật là ghê gớm.
Cả Ám Dạ này, cũng chỉ có mình Lục Cận Phong có bản lĩnh này.
Vạn Nhất lấy phi tiêu xuống, liếc nhìn chữ nhỏ xíu được khắc trên đó.
Anh ta nhìn thật kỹ, là một chữ “Doanh”, thì ra là vật thuộc về riêng Lâu Doanh.
Vạn Nhất nhìn phòng bên cạnh một cái, khóe môi hơi cong, tay nắm lại, nắm cây phi tiêu trong lòng bàn tay mình.
Nếu ai mà lấy cô vợ dũng mãnh như vậy, thực ra nghĩ lại thì cũng không tệ.
Dù cho có nguy hiểm thế nào, có Lâu Doanh ở bên cạnh, vậy không phải là lúc nào cũng sẽ giải quyết được hay sao?
Nhưng lúc không có nguy hiểm, Lâu Doanh sẽ thành mối nguy hiểm lớn nhất.
Vì vậy, kết hôn cần phải cẩn thận.
Ngày hôm sau.
Hạ Vũ và Hạ Huy đã chuẩn bị chuyên cơ, lúc đầu Lâu Doanh không biết là phải đến nước M, khi biết Tô Yên và Lục Cận Phong đến nước M để bắt Lệ Quốc Minh, tâm trạng của cô ấy bỗng chốc tốt lên.
“Chị, chị thật là tốt quá, chị tốt như vậy, em thật không nhịn được mà muốn lấy chị về đấy.”
Lục Cận Phong ôm lấy Tô Yên: “Em vợ, cô đang lấy oán báo ơn đấy à?”
Lâu Doanh giật giật khóe môi: “Anh rể họ, anh đừng có đề phòng tôi như vậy, tôi đúng là rất muốn lấy chị tôi, nhưng tôi không có công năng đó, không thể cho chị tôi hạnh phúc trong phương diện đó được.”
“Khụ khụ khụ.” Vạn Nhất đi ra, đúng lúc nghe thấy câu này.
Cô nàng mẫu dạ xoa này, thật là cái gì cũng dám nói.
Tô Yên cũng đỏ mặt, cô em họ này của cô, sao lại ngốc như vậy chứ.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất một cái: “Một người tàn tật như anh đi theo làm gì, không thể đánh không thể khiêng vác, nếu gặp phải chuyện gì, còn liên luỵ đến bọn họ.”
Vạn Nhất: “…”
Anh ta có còn cần mặt mũi không?
Hại anh ta như vậy.
“Tôi cứ thích đi góp vui vậy đấy.” Vạn Nhất bước lên máy bay trước: “Không quen nhìn thấy tôi, có giỏi thì cô đừng đi theo.”
“Dựa vào đâu mà tôi không được đi.” Lâu Doanh cũng chen lên máy bay, cố tình giành lấy chỗ ngồi của Vạn Nhất: “Anh ngồi đằng sau đi.”
Vạn Nhất đứng nhìn Lâu Doanh một cái, cắn răng: “Không thèm so đo với phụ nữ các cô.”
Vạn Nhất cũng không biết tại sau, từ sau khi gặp Lãnh Phong tối qua, thành kiến của Lâu Doanh đối với anh ta càng lớn hơn, cảm thấy anh ta không thuận mắt, việc gì cũng tranh cãi với anh ta, chống đối anh ta.
Tô Yên cũng phát hiện ra, nhỏ giọng hỏi Lục Cận Phong: “Sao quan hệ của hai người họ ngày càng tệ vậy?”
“Bớt lo đi, ai bảo Vạn Nhất lắm mồm lại cứng miệng.” Lục Cận Phong nói: “Trước đó vì để ngăn cản Lâu Doanh rời đi, cậu ta đã mua hết tất cả các chuyến bay đến Moscow đấy.”
“Hả? Thì ra Vạn Nhất chính là tên nhà giàu mới nổi đó sao?” Tô Yên vô cùng bất ngờ: “Tại sao cậu ta lại làm vậy? Không phải cậu ta vẫn luôn sợ Lâu Doanh, không phải nên hận không thể để nó đi nhanh hơn sao?”
Nếu chỉ là vì muốn Lâu Doanh không vui, cách này cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!