Nói cách khác, Lục Cận Phong đã mua lại nhà hàng này.
Đây là nhà hàng toạ lạc tại mảnh đất Đế Đô sầm uất - cũng tức là nơi được biết đến với cái danh tấc đất tấc vàng. Không biết phải tốn bao nhiêu mới có thể mua được nó?
Ấy mà quên mất, Lục Cận Phong lại là người chẳng có gì ngoài tiền.
Sở Hướng Nam toát hết mồ hôi lạnh. Anh ta không ngốc, anh ta thừa biết Lục Cận Phong coi mình như cái gai trong mắt.
Sở Hướng Nam ngượng ngùng cười cười, thấy nước trà trong tách Lục Cận Phong đã vơi gần hết, anh ta vội vàng rót thêm.
Bầu không khí tại đây trở nên vô cùng lúng túng.
Suốt cả quá trình, Tô Yên đều nín cười cũng như ung dung dùng bữa
Đúng lúc này, di động Sở Hướng Nam bỗng vang lên. Vừa thấy tên người gọi là Vạn Linh San, cảm xúc anh ta đã vỡ oà như chứng kiến đấng cứu tinh giáng thế. Anh ta nhanh chóng bắt máy, bên kia còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã vội nói: "Anh nghe nè vợ… À, anh đang dùng bữa với tổng giám đốc Lục. Cái gì? Em thấy không khỏe nên đang ở bệnh viện hả? Rồi rồi, anh tới liền, anh tới liền! Bệnh viện nào? Rồi rồi, chờ anh! "
Vạn Linh San ở đầu dây bên kia sững cả người, trên đầu hiện lên muôn vàn dấu hỏi, cô ta không khoẻ ở đâu nhỉ?
Lại còn ở bệnh viện nào nữa chứ?
Cô ta cũng không hiểu Sở Hướng Nam đang nói lung tung cái gì.
Sau một hồi tự biên tự diễn, Sở Hướng Nam nói: "Xin lỗi anh Lục, vợ tôi không được khỏe, cô ấy đang ở bệnh viện, tôi phải đi xem cô ấy thế nào đã. Tôi xin phép đi trước."
Lục Cận Phong không nói lời nào, chỉ ung dung uống trà và dùng bữa. Mà anh không lên tiếng, Sở Hướng Nam cũng không dám đi.
Sau khi cố ý làm lơ Sở Hướng Nam vài phút, Lục Cận Phong mới nói: "Ừ, đi đi."
Cảm xúc Sở Hướng Nam lúc này giống như cảm xúc của một tên tội phạm khi được đại xá, anh ta vội chuồn nhanh như bay.
Thấy bóng lưng Sở Hướng Nam luống chống chạy đi, Tô Yên bật cười thành tiếng: "Lục Cận Phong, phản xạ của anh lại căng hơn nữa rồi nhỉ?"
Quả là "ghen ghen ghen mà".
Lục Cận Phong véo nhẹ mũi Tô Yên, ánh mắt đầy ắp vẻ yêu chiều: "Em ỷ là anh thích em, nên mới không sợ chứ gì."
Vậy mà lại dám đi ăn với người yêu cũ.
Tô Yên cười: "Có bản lĩnh thì anh đừng có đi theo."
Lục Cận Phong trợn mắt nhìn Tô Yên: "Quả nhiên người ta nói không có sai, dò sông dò bể dễ dò chứ nào ai lấy thước mà đo được lòng phụ nữ với tiểu nhân. Anh nghi là năm đó em bày kế tiễn anh ra đảo."
"Này này này, Lục Cận Phong, anh đừng có vu oan cho em à nha. Năm đó, người ăn hành nhiều nhất là em đây này. Anh gieo chuyện cho đã rồi phủi mông đi mất, hại người ta gánh không biết bao nhiêu là tội."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!