Tô Yên chỉ vừa đỡ cánh tay Lục Cận Phong, Lục Cận Phong đã bắt đầu giả vờ yếu đuối, anh ngả nghiêng về hướng Tô Yên rồi khoác tay lên vai cô.
"Ơi Yên Yên, chân của anh đau quá, xin em hãy thương xót cho tấm thân bé nhỏ với đôi chân bị dính lời nguyền."
Tô Yên: "..."
Cũng may cô biết rõ Lục Cận Phong là người đức hạnh ra sao, nên chẳng có gì quá ngạc nhiên.
“Này thì thể hiện!.” Tô Yên âm thầm véo nhẹ Lục Cận Phong để xem như trừng phạt.
Nụ cười nơi khoé môi Lục Cận Phong càng thêm nở rộ. Bất kể nhìn xuôi nhìn dọc thế nào trông hai người đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Sở Hướng Nam sầu đến không thể sầu hơn.
Tuy anh ta và Tô Yên đã từng ở bên nhau, nhưng anh ta vẫn chưa thấy mặt tính cách này của Tô Yên bao giờ.
Tô Yên đỡ Lục Cận Phong ngồi xuống. Vốn dĩ Sở Hướng Nam mới là người hẹn Tô Yên, nhưng giờ đương sự như anh ta lại bỗng hóa dư thừa.
Lúc này, Lục Cận Phong mới thấp thoáng trông thấy Sở Hướng Nam, anh nói: "Hoá ra tổng giám đốc Sở cũng ở đây."
Sở Hướng Nam: "..."
Anh ta ngồi lù lù ở đây cả buổi, vậy mà lại coi anh ta như chẳng hề tồn tại.
Trong tình huống khó xử thế này, Sở Hướng Nam chỉ đành nở một nụ cười đầy gượng gạo: "Chào anh Lục."
Cả người trước lẫn người hiện tại đều dịu dàng.
Lục Cận Phong bưng tách trà lên uống: "Chẳng phải anh Sở tìm vợ tôi có chuyện gì sao? Hai người nói chuyện tự nhiên đi, cứ mặc kệ tôi, tôi ngồi đây uống chút trà với nhấm chút đồ ăn là được rồi."
Nói vậy hoá ra là đến ăn chực?
Tô Yên nhịn cười, cô điềm tĩnh nhìn Sở Hướng Nam: "Chẳng phải anh Sở nói có chuyện rất quan trọng muốn nói sao?"
“Đúng, đúng, rất quan trọng.” Sở Hướng Nam cười gượng. Thực chất, anh ta chẳng có chuyện gì muốn nói cả. Chẳng qua là muốn lừa Tô Yên ra ngoài, thêm nữa là bí mật mời phóng viên với mục đích chụp vài bức ảnh dễ khiến người ta hiểu lầm, mà nói thẳng là muốn tạo drama để lăng xê bản thân.
Bây giờ Lục Cận Phong lại ngồi chễm chệ ở đây, anh ta làm gì dám có ý nghĩ không đứng đắn nào nữa?
Sở Hướng Nam nhấp chút trà để kìm nén sự bàng hoàng, thấy Tô Yên và Lục Cận Phong đều đang nhìn mình chằm chằm, anh ta cười mỉa: "À thì… Không biết sao tự nhiên tôi quên mất chuyện đó là chuyện gì rồi, sao chúng ta không ăn chút gì đó đi nhỉ? Đồ ăn ở nhà hàng này nổi tiếng là hương vị hàng đầu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!